Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 133

Trong thôn làng bàn bạc một phen, cũng cảm thấy không phù hợp với cơ chế khuyến khích, cho nên chuẩn bị hủy bỏ phần lương thực được chia của Lý Tĩnh và cháu gái lớn Hứa Hồng. Hứa Mai Tử và hai đứa cháu trai của nhà họ Hứa có thể tiếp tục chia.
Hứa Căn Sinh vừa tuyên bố chuyện này, sắc mặt của người nhà họ Hứa đều trở nên vô cùng khó coi.
Lý Tĩnh kêu lên: “Sao lại không thể chia lương thực cho tôi. Tôi cũng là người trong thôn mà. Trong thành phố không cho tôi ăn lương thực cung cấp, sao trong thôn cũng không cho tôi ăn.”
Có một bác gái rất thẳng thắn nói: “Cô ở trong thành phố sông yên vui sung sướng, còn muốn chúng tôi nuôi cô à, sao chuyện tốt nào cũng tới trên đầu cô vậy.”
Những lời này coi như là nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Mọi người nhao nhao hùa theo.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy việc này rất công bằng, mẹ tôi đã sắp bảy mươi tuổi rồi, mỗi ngày còn tan làm đó.”
“Trên đội chia lương thực theo đầu người, đó là vì để chăm sóc cho trẻ con và người già, Lý Tĩnh này tuổi tác bao lớn đâu, cũng trà trộn vào trong đó ăn không ngồi rồi.”
“Nếu như đã như vậy thì chúng ta đều không làm việc nữa, đợi trong đội chia lương thực thôi, dù sao cũng không chết đói, cũng không cần phải làm việc.”
“Hứa Đại Ngốc ở trong thôn còn ra đồng làm việc kia kìa.”
Hứa Đại Ngốc là người làm biếng có tiếng trong thôn, mỗi tháng số lần đi làm không nhiều, khiến cho người trong thôn đều không thích lắm. Nhưng mà so với Lý Tĩnh thì rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Vào thời điểm lương thực như mạng, tự dưng lại đi nuôi thêm mấy người lớn sống sờ sờ, mọi người đều không muốn làm.
Nghe thấy người trong thôn đều đồng ý với quyết định này, Lý Tĩnh cũng biết, dù cô ta có nói thế nào cũng vô dụng.
Bây giờ bà Hứa và Trương Thúy Cầm cũng không có tư cách đến nơi này, những người đàn ông khác trong nhà họ Hứa cũng không phải là người biết ăn nói, việc này trực tiếp có quyết định cuối cùng như vậy.
Nhìn thấy lương thực ít hơn năm trước mấy túi, trong lòng người nhà họ Hứa đều giống như ăn phải ruồi bọ. Chính là trong lòng Lưu Xảo có hơi khó chịu. Hứa Hồng và Lý Tĩnh không được chia lương thực, đến lúc đó còn không phải là ăn lương thực của cô ta.
Hôm nay là ngày đầu tiên chia lương thực, nhà nào cũng nóng lòng đem lương thực vừa mới được chia đi xay thành bột mì, ăn một bữa bánh bao bột thật ngon, hoặc là cán làm mì sợi ăn.
Trước khi được phát lương thực, lâu lắm rồi không ăn được một bữa mì phở.
Trong nhà Tống Quế Hoa cũng chuẩn bị gói một bữa sủi cảo ăn. Đương nhiên là không có thịt, nhưng mà Tống Quế Hoa cũng có cách, lấy rau dại, lại đánh thêm hai cái trứng gà, kết hợp lại làm nhân sủi cảo.
Trong nhà có đồ ăn ngon, cũng không quên hai chị em Hứa Nam Nam, trước đó đã bảo hai đứa con trai đi kêu hai chị em qua ăn một bữa sủi cảo rồi.
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy có sủi cảo ăn, cô lập tức đi đến xã mua bán cắt thịt trở về. Thạch Đầu và Mộc Đầu vừa nhìn thấy có thịt, liền chạy như bay theo Hứa Nam Nam.
Tống Quế Hoa không nghĩ tới bảo hai chị em này tới ăn một bữa sủi cảo, thế mà các cô còn đi cắt thịt trở về. Cô ấy nhịn không được quở trách nói: “Đứa nhỏ này, đến ăn sủi cảo, còn mang thịt qua, ghét bỏ nhà thím không có sủi cảo thịt heo ăn hả? Có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy. Hôm nay cháu cũng không được chia bao nhiêu tiền.”
“Cháu và Tiểu Mãn cũng chẳng dùng được bao nhiêu tiền. hôm nay nhà chúng ta bội thu, chúc mừng một chút.” Hứa Nam Nam vui vẻ nói.
Hôm nay cô thật sự rất vui. Lần đầu tiên được trải nghiệm việc phân chia lương thực, là lương thực hoàn toàn dựa vào sức lao động của mình kiếm được, hoàn toàn khác với cảm giác mở cửa hàng Taobao kiếm lương thực trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận