Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 301

Còn về dọn tới chỗ nào thì khẳng định là nghe cháu gái tôi rồi. Bọn nó thích ở đâu, bọn tôi sẽ chuyển tới đó. Căn nhà trước kia thì thôi không ở nữa."
Lý Kim Hoa cũng tỏ ra kinh ngạc, dường như không nghĩ tới hôm nay lại có thể nghe được tin tức này: "Anh Vu à, nhà đó của anh chắc là không giữ lại nữa nhỉ, dù sao đó cũng là tài sản chung, cứ chiếm mãi không tốt, khiến người ta ghét."
"Chắc chắn là không thể giữ. Dẫu sao cũng đã ở mấy thập niên, bây giờ chuyển ra ngoài, đâu thể chiếm tài sản chung mãi được."
Nghe vậy, trừ mấy người chủ nhiệm Chu là khách Hứa Nam Nam đưa đến, những người khác mắt đều có phần nóng lên.
Trước kia ông Vu là phó quản lý xưởng ở xưởng, mặc dù về hưu đã nhiều năm, nhưng ban đầu lúc phân nhà, căn nhà đó dựa theo cấp bậc để phân. Căn nhà đó những hai phòng, vị trí cũng tốt.
Những người khác không phản ứng kịp, Lý Kim Hoa vội vàng nói: "Anh Vu, anh xem tình cảm qua lại bao nhiêu năm giữa hai nhà chúng ta, anh cũng biết nhà chúng tôi khó khăn, căn nhà này này..."
"Chị Lý, có nhà ai không khó khăn, chỉ có nhà chị khó khăn thôi chắc?" Chủ nhiệm phân xưởng ở xưởng nói.
"Đúng vậy, khó khăn đầy người kia kìa, không thể chỉ nghĩ mỗi bản thân mình được." Ông Lưu quản lý kho trong xưởng nói.
Thấy mọi người lời qua tiếng lại sắp cãi vã, Vu Đông Lai gõ bàn nói: "Mọi người ở đây ồn ào cái gì, mời mọi người tới ăn cơm, ra mắt cháu gái của tôi chứ không phải để cho các người tới đây gây gổ. Chuyện phòng ốc này... tôi không định xía vào. Tôi đã về hưu, không quản chuyện gì hết, tôi tôn trọng quyết định của xưởng."
Lúc này mọi người càng không ngồi yên được nữa. Vội vội vàng vàng ăn cho xong sủi cảo trong bát rồi chào hỏi Vu Đông Lai, sau đó lục tục ra về, Lý Kim Hoa thì chẳng còn nghĩ gì đến ăn uống, ôm cháu trai nhà mình chạy tuốt.
Trên đường, cháu trai ba tuổi đập vai bà ta đòi ăn.
Lý Kim Hoa mắng: "Ăn cái gì, chờ mẹ kế mày vào cửa, muốn ăn gì chẳng được."
Bây giờ trời đất bao la, chuyện phòng ốc lớn nhất.
Đoàn người đi rồi, chỉ còn lại mấy người chủ nhiệm Chu và kỹ sư Tằng ở lại.
Vu Đông Lai cười: "Được, bây giờ yên tĩnh rồi."
Bà Vu cũng cười: "Tôi còn đồ ăn vẫn chưa bưng lên mà mọi người đã không ngồi yên được nữa." Bà vừa nói vừa đứng dậy đi bưng thức ăn.
Chủ nhiệm Chu liếc nhìn Vệ Quốc Binh, lúc này hai người đã nhìn ra cửa ngõ của hai vị lão thành này rồi. Được, bữa cơm hôm nay không chỉ đơn thuần là ăn cơm bình thường, mà đây còn là để hai ông bà đặt bẫy người ta.
Thật đúng là gừng càng già càng cay.
Những người vừa nãy đoán chừng đều là những người đang nhăm nhe căn nhà này, chỉ với một bữa cơm là mục tiêu đã dời đi được. Thế vậy chẳng phải là yên tĩnh rồi sao?
Bà Vu bê thịt heo chưng với miến đi ra.
Có rất nhiều thịt.
"Ăn đi ăn đi, đừng có khách sáo. Đều là người nhà cả." Bà Vu gọi mọi người ăn.
Ông Tằng cũng không khách khí, cụng ly với Vu Đông Lai rồi cười uống một hớp.
Lại cụng ly với Vệ Quốc Binh. Vệ Quốc Binh cũng không để ý nhiều, cùng uống chút ít rượu.
Bà Vu thì kéo lấy chủ nhiệm Chu cùng Chu Phương, luôn miệng nói cảm ơn. Nói lúc trước hai người đã chăm sóc Hứa Nam Nam rất nhiều, tình nghĩa này, về sau gia đình họ Vu sẽ luôn ghi nhớ.
Chủ nhiệm Chu cười phóng khoáng: "Ôi chao, bác à, hai đứa nhỏ này không riêng gì các người quý, chúng cháu cũng rất quý. Nếu không phải trong nhà nhiều trẻ con thì cháu cũng cũng sớm mang về rồi. Giúp chúng nó đều là chúng cháu tự nguyện, bác đừng nói như vậy."
Bà Vu cười: "Nghe cô nói vậy, bác cảm thấy trên đời này thật đúng là nhiều người tốt."
Cơm nước xong, mấy người chủ nhiệm Chu phải trở về trong mỏ. Trời cũng đã tối, lại không có đèn đường, phải về nhân lúc còn sớm.
Rời nhà ông bà Vu, ba người bước đi trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận