Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 375

Cô thà tự đạp xe đạp, cũng không muốn để người khác chở, ghế ngồi đằng sau quá cứng, ngồi lên sẽ đau mông.
Lâm Thanh Bách cười, cô bé này cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải dạng kiểu con gái dễ dãi, gặp cái gì cũng không di chuyển nổi chân, như vậy rất tốt, tránh bị người ta lừa gạt.
Lâm Thanh Bách chọn địa điểm ăn cơm, là nhà hàng quốc danh ở gần ủy ban huyện. Nhà hàng cũng không lớn lắm, cũng chỉ bày được năm cái bàn tròn. Chủ quán nấu cơm ở sau cửa sổ, một nhân viên phục vụ mũm mĩm trẻ tuổi đeo tạp dề ở kia thu phiếu lương thực.
Bởi vì nơi này gần cục cảnh sát, nên vừa vào trong, đã nhìn thấy hai đồng chí mặc cảnh phục của cụ cảnh sát rồi.
Nhìn thấy Lâm Thanh Bách cùng cô gái trẻ bước tới, hai người đều nhìn một cái, nhưng cũng không tiện chào hỏi.
Bởi vì chuyện trước đây Lâm Thanh Bách nói với cô, khiến cô bây giờ không chỉ chột dạ với cảnh sát Tôn, mà gặp đồng chí cảnh sát khác, cũng có chút chột dạ.
Hai người ngồi vào chỗ, Hứa Nam Nam cố ý tìm chỗ ngồi quay lưng về phía cảnh sát.
Lâm Thanh Bách phát hiện hành động lén lút của cô, cười cười, nhỏ tiếng nói: "Không phải lo lắng, họ không phụ trách chuyện đó."
Hứa Nam Nam gật đầu.
Nhân viên phục vụ mũm mĩm kia trông thấy Lâm Thanh Bách đến, mắt sáng bừng chạy sang: "Bộ trưởng Lâm, đã mấy ngày anh không đến đây rồi." Mắt nhìn Hứa Nam Nam, mặt tươi cười. "Đồng chí này lạ mắt quá, trước đây chưa gặp lần nào."
Lâm Thanh Bách nhìn Hứa Nam Nam, nói: "Đây là em gái tôi, hôm nay mời tôi ăn cơm." Không hề cảm thấy được mời cơm là một chuyện xấu hổ.
Nhân viên phục vụ cười chào hỏi Hứa Nam Nam: "Chào em gái. Sau này có thời gian thường xuyên đến ăn cơm nhé." Rồi cúi đầu xuống nói nhỏ: "Thứ hai và thứ tư đến đây, chỗ chúng tôi có bột mì."
Hứa Nam Nam vui mừng gật đầu.
Mì với cô mà nói không là gì, những đối với những người khác, đây là lương thực tinh chế khó mà có được, ở huyện Nam Giang, cho dù có phiếu lương thực cũng khó mà ăn được. Vì vậy người ta nói với cô điều này, nghĩa là họ đã xem cô như người của mình. Cô phải cho người ta thấy cô vui mừng.
Gọi một đĩa cải trắng cay, và một phần miến thịt, năm lạng cơm trắng thì Lâm Thanh Bách không cho gọi nữa.
Hứa Nam Nam cũng biết rằng thời buổi này không phải gọi càng nhiều càng tốt, mà ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy lãng phí, nên cũng không gọi thêm nữa, hào phóng đưa phiếu lương thực.
Nhân viên phục vụ cầm phiếu lương thực, ngại ngùng nói: "Bộ trưởng Lâm, sao mấy ngày nay không thấy em trai anh đến ăn cơm thế?"
Hứa Nam Nam vừa nhìn đôi mắt sóng sánh của cô ấy thì hiểu ngay cô ấy có ý gì.
Thì ra đồng chí Lâm còn có một người em trai, có vẻ là người ta để mắt đến em trai anh rồi.
Không biết em trai anh thế nào, mà người ta không nhìn trúng đồng chí Lâm, mà lại thích em trai của anh.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Gần đây nó đi làm rồi, chắc hơi bận, mấy hôm nay cũng nghĩ đến đồ ăn ở quán mọi người, chắc là ngày mai sẽ qua."
Lần này nhân viên phục vụ mới đỏ mặt rồi rời đi.
Hứa Nam Nam đợi cô ấy đi rồi, mới hỏi: "Đồng chí Lâm, sao cô ấy lại gọi anh là bộ trưởng Lâm thế."
Khi nãy ở bộ vũ trang, cô cho rằng Lâm Thanh Bách hẳn là cán bộ, dù gì bộ đồng phục trên người anh hình như khác với đồng phục của những chiến sĩ lúc nãy.
Lâm Thanh Bách thản nhiên nói: "Tôi quản lý bộ vũ trang, chỉ là cách xưng hô về chúc trí mà thôi."
"Anh là bộ trưởng bộ vũ trang á?" Hứa Nam Nam sững sờ. Chức quan này chắc là rất to nhỉ, tốt xấu gì cũng tương đương với vị trí cục trưởng cục cảnh sát. Trời ơi, không ngờ cô có thể làm bạn với cán bộ ở cấp này, người khác sẽ không nghĩ cô muốn bám vào đùi ông lớn đấy chứ.
Hứa Nam Nam lập tức thấy có gì đó không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận