Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 760

"Sao không để dì hai đến chỗ chú Ngô lĩnh chứng trước. Lĩnh chứng với con trước đã, nếu không dì hai sẽ bị người khác lừa đi mất thôi."
Đại Bảo ôm chân Hứa Nam Nam: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi." Không muốn nói chuyện với thằng ngốc này đâu.
Hứa Nam Nam rầu rĩ thở dài: "Đi thôi." Cô không muốn ở cùng hai thằng nhóc này nữa.
Thấy hai thằng nhóc đó có dấu hiệu hư hỏng, Hứa Nam Nam cảm thấy bắt buộc phải tìm ra cách xử lý. Hai vợ chồng bàn bạc với nhau xong, lập tức đưa bọn trẻ đến mẫu giáo của huyện.
Trong nhà chỉ còn lại Tam Bảo, Hứa Nam Nam quyết định sẽ tự mình dạy dỗ.
Nhất định phải dạy thành bé ngoan, nói chuyện văn minh, yêu lao động.
Hứa Nam Nam cảm thấy Tam Bảo là một đứa bé hạnh phúc.
Không có anh em song sinh giành giật sữa uống, còn có một ông chú Cổ Lỗ Sĩ rất thương cậu bé, động một tí là kiếm về một đống đồ ăn và đồ dùng dành cho con nít. Rất nhiều thứ có thể mua trên Taobao nhưng có vẻ Cổ Lỗ Sĩ rất thích thú với việc đó.
Hứa Nam Nam cũng không thể từ chối lòng tốt của cậu ta, cô bèn dứt khoát để Tam Bảo nhận Cổ Lỗ Sĩ làm cha nuôi.
Mặc dù xét về mặt lý thuyết, cậu ta không phải người của thời gian và không gian này, và hình như còn là người của tương lai, nhưng tấm lòng của cậu ta vẫn rất chân thành.
Kết quả Tam Bảo lại bị người ta ghét bỏ.
Cổ Lỗ Sĩ: "Không, không, không, tôi chỉ bày tỏ một chút tấm lòng mà thôi, sao có thể làm cha nuôi được, cô không cần phải khách sáo như vậy. Đừng khách sáo với tôi!"
Hứa Nam Nam: "... Tôi chỉ nói một chút thôi, cậu đừng kích động thế."
Cổ Lỗ Sĩ: "Tôi không kích động, ý của tôi là dù sao cũng đừng để cậu bé nhận tôi làm cha nuôi." Sẽ bị sét đánh đấy.
Cậu thanh niên lau mồ hôi.
Hứa Nam Nam không thể hiểu được Cổ Lỗ Sĩ đang nghĩ gì, rốt cuộc cậu ta là thích Tam Bảo hay là không thích vậy. Nhưng người ta đã không tình nguyện thì cô cũng không miễn cưỡng.
"Được rồi, tôi chỉ nói một chút thôi, cậu không tình nguyện thì quên đi."
Cổ Lỗ Sĩ chậm chạp không nhắn tin trả lời.
Hứa Nam Nam mở mắt ra nhìn đứa con bảo bối đang ngủ ngon lành của mình: "Không sao, mẹ yêu con, cha cũng yêu con. Còn có hai anh trai của con cũng yêu con."
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng hét vọng lại từ bên ngoài: "Mẹ ơi, chúng con về rồi."
Hai củ cải nhỏ vọt vào phòng, ôm em trai hôn hít. Anh hôn một cái, em hôn một cái. Tam Bảo bật cười khanh khách khi bị hai anh trai thay phiên hôn hít.
Lâm Thanh Bách nghiêm mặt bước vào từ phía sau, thấy hai thằng nhóc thối nhà mình thì chợt thấy lòng bàn tay ngứa ngáy: "Lại đánh nhau ở trường, giáo viên nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào dạy được."
Hai đứa bé không thể tiếp tục giả vờ được nữa, đành nhét em trai vào lòng mẹ.
Đại Bảo: "Cha ơi, có người ăn hiếp em trai con, có phải là con nên đánh cho nó một trận hay không?"
Nhị Bảo: "Anh con đã ra tay rồi thì con phải giúp sức chứ."
Hứa Nam Nam không thèm nghe hai đứa nó giả vờ, cô quét mắt khắp nơi: "Chổi lông gà đâu rồi?" Hai đứa nó mới đi học mấy bữa mà đã thành kẻ ngang ngược ở trường học rồi, tính làm gì chứ. Cô nuôi trẻ ngoan chứ không nuôi ác bá.
Hai đứa nhỏ thấy vậy thì vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét toáng lên: "Ông cố, bà cố, cứu mạng."
Hiện tại, ông Vu và bà Vu đã sống chung nhà với Hứa Nam Nam, bình thường chăm sóc bọn nhỏ, khi không có việc gì thì ra ngoài đi dạo. Lúc này, hai cụ đang trò chuyện với thầy Kha ở ủy ban huyện.
Hai cụ nghe thấy tiếng hét của bọn nhỏ thì vội vàng chạy vào nhà che chở cho hai đứa nó.
Bà Vu còn nói: "Cháu nó còn nhỏ, phải dạy từ từ."
Hứa Nam Nam không biết phải nói thế nào với bà cụ. Hai đứa nó đã không phải là đứa nhỏ nữa rồi, này là ác bá, nhất định phải dạy dỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận