Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 458

Gương mặt Lâm Thanh Bách lạnh giá, ngay cả biểu hiện giả dối giả bộ hòa thuận lúc bình thường cũng không muốn làm nữa.
Lý Uyển trợn to mắt, có chút không dám tin.
Lâm Thanh Bách rũ mắt, lạnh lẽo nhìn bà ta: "Tôi sẽ làm như bà mong muốn, sau này sẽ chăm sóc cho Thanh Tùng, nhưng sự khống chế của bà với tôi đến đây là chấm dứt."
Nói xong, anh không thèm nhìn Lý Uyển lấy một cái, quay người sải bước rời khỏi.
Đến như một cơn gió, lại rời đi nhanh chóng, dọa cho thím Lý không phản ứng kịp.
Vừa rồi đứa nhỏ đó sao lại nói chuyện kiểu vậy với Tiểu Uyển chứ.
"Tiểu Uyển? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao đứa nhỏ lại tức giận như vậy?"
"Không sao, thằng bé cáu kỉnh thôi." Lý Uyển cắn răng, lau mắt. Bà ta không ngờ rằng tâm tư của mình lại đã bị Lâm Thanh Bách nhìn ra từ sớm. Những năm này ngay cả Lâm Thanh Tùng cũng không biết, thế mà lại bị nó nhìn ra.
"Thím Lý, hai ngày nữa chúng ta về thủ đô."
"Hả? À." Thím Lý kinh ngạc một lúc, có hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Thứ hai đi làm, mặt mày Hứa Nam Nam rạng rỡ.
Ngay cả chị Liễu cũng trêu ghẹo cô gần đây có chuyện tốt.
"Vẫn còn sớm, dù sao cũng phải qua hai năm nữa." Hứa Nam Nam cười, đột nhiên ngây người, qua hai năm nữa....
"Qua hai năm nữa cũng không sao. Chị thấy người yêu em cũng tốt lắm, lần trước chị nhìn trộm rồi, là một người có thể dựa vào."
Chị Liễu nói với giọng người từng trải.
Trong lòng Hứa Nam Nam có chuyện giấu giếm, đột nhiên có chút bừng tỉnh. Sau khi đến đây, cô luôn bận rộn làm sao để mình tiếp tục sống sót, làm sao để sống tốt hơn nữa, dường như có vài chuyện cô không nghĩ tới theo bản năng.
"Cán sự Vu, có người tìm."
Đột nhiên có người ở cửa hét lên. Hứa Nam Nam ra xem, là Tiểu Cao của phòng bảo vệ. Cô đi theo, hỏi: "Ai thế?"
"Là một nữ đồng chí, nữ đồng chí trung niên." Tiểu Cao cười nói: "Đúng rồi cán sự Vu, người yêu của cô thật tốt, ai trong chúng tôi cũng thoải mái nói chuyện được."
Hứa Nam Nam nghe thấy có người khen Lâm Thanh Bách, trong lòng cảm thấy vui vẻ vinh dự, lời nói lại khiêm tốn: "Đó cũng do tính tình mọi người tốt nên mới dễ nói chuyện."
Khi đến cửa nhìn thấy người tới, Hứa Nam Nam có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy như trong dự đoán.
Chuyện quăng phiếu lương thực trong truyền thuyết sắp đến rồi sao?
Lý Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế trong phòng gác cổng, chú Vệ và mấy đồng chí gác cổng khác ở bên cạnh rõ ràng đều có chút không được tự nhiên.
Hứa Nam Nam đi tới: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ở đây là nơi làm việc của người ta, đừng làm phiền người khác làm việc."
Lúc này Lý Uyển mới đứng lên, nhìn nhìn mấy người rồi đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, đến chỗ mà người trong phòng gác cổng không nghe thấy hai người nói chuyện thì mới dừng lại.
Hứa Nam Nam nhìn bà ta, không có chút căng thẳng nào như những người khác: "Có chuyện gì sao?"
"Đây là thái độ đối xử với mẹ người yêu của cô sao?" Lý Uyển không vui nói.
"Không phải là dì không thừa nhận sao?" Hứa Nam Nam thờ ơ.
Lý Uyển tức giận, cuối cùng cũng không phát tác ra, cắn môi: "Như cô mong muốn, tôi sắp về thủ đô ngay rồi. Sẽ không làm phiền chuyện của hai người nữa. Có điều tôi vẫn hy vọng cô có thể nghĩ cho Lâm Thanh Bách. Nó là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, khi chưa tới Nam Giang thì nó đã sắp được nâng lên bậc chính quyền rồi, vào độ tuổi này cô biết có biết bao khó khăn không. Chúng tôi đều hy vọng nó có thể quay về thủ đô. Nhưng cô cũng biết, làm công nhân viên chức không dễ làm như vậy, phải có người giúp đỡ. Chúng tôi luôn dự định giới thiệu cho nó một người con gái của bạn cũ của cha nó, để sau này chăm sóc lẫn nhau. Nếu như cô thật sự muốn tốt cho Thanh Bách thì hy vọng cô có thể suy nghĩ đến lời tôi nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận