Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 537

"Khi ấy chẳng phải anh cũng chuyên tâm gây dựng sự nghiệp à. Cô gái kia vẫn còn quá nhỏ, sau này chắc chắn không chăm sóc Thanh Bách được. Anh Lâm, em nói rõ cái nhìn của em về việc này cho anh hay, dù sao thì em cũng không hài lòng với con bé đấy. Dù không phải Hỉ Mai thì cũng còn cô gái tốt khác, em không vừa ý con bé đấy. Tuy em là mẹ kế của nó, nhưng mấy năm qua em không bạc đãi nó. Trong chuyện này, dù em có cách nghĩ khác thì phần lớn cũng là nghĩ cho nó."
"Lý Uyển, chuyện này em đừng quản, đến anh còn không quản được chuyện của nó đâu." Lâm Trường Chinh vừa nghe mấy chuyện này thì lập tức đau đầu.
Nói Lý Uyển không đúng, nhưng chuyện này xét về lý, tìm người trong khu tập thể chỉ có lợi chứ không có hại với tương lai của Thanh Bách. Thế nhưng Thanh Bách lại có cách nghĩ của riêng mình.
Thấy ông không vui, Lý Uyển cũng không tranh cãi với ông. Hai người sống với nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bà ta thuyết phục được Lâm Trường Chinh. Dù sao việc này cũng sẽ có Hỉ Mai gây rối. Về phần Hứa Nam Nam kia, bà ta cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, dẫu thế nào cũng không đến mức mặt dày bám chặt nhà họ Lâm đòi làm dâu chứ.
Hai vợ chồng đang nói đến chuyện này thì Tôn Hỉ Mai cũng chạy đến, vừa hà hơi vừa nhìn vào trong nhà: "Chú Lâm, dì, anh Thanh Bách đâu ạ?"
"Thanh Bách ra ngoài rồi, hay là cháu vào nhà đợi một lát, ở ngoài lạnh lắm." Lý Uyển sang lấy giày giúp cô ta.
Tôn Hỉ Mai nghe thế lập tức ngây người: "Ra ngoài? Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi sao ạ."
"Chứ còn gì nữa, con bé kia chẳng hiểu chuyện gì cả." Lý Uyển nói.
"Lý Uyển, nói cái gì đó, lấy giày cho Hỉ Mai rồi bảo con bé vào nhà ngồi sưởi ấm chút đi." Lâm Trường Chinh nghiêm mặt nói.
"Đang lấy đây." Lý Uyển vội vàng cười nói.
Tôn Hỉ Mai lại không muốn bước vào, cô ta đứng ngoài cửa cắn môi: "Cháu, cháu về trước thì hơn, đợi lát nữa lại sang." Anh Thanh Bách không ở nhà, cô ta đợi ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Dứt lời, cô ta xoay người chạy đi.
"Con bé này, ôi, tốt biết bao nhiêu." Lý Uyển thở dài nói.
Tôn Hỉ Mai vừa ra ngoài đã về nhà ngay, bà Tôn đang quét tước dọn dẹp, thấy cô ta cứ như vậy mà trở về, kinh ngạc hỏi: "Sao con lại về, chẳng phải sang nhà họ Lâm chơi à?"
"Anh Thanh Bách không có ở nhà." Tôn Hỉ Mai rũ đầu.
Bà Tôn bước tới, hơi nhíu mày, nhìn bộ dạng buồn bực của cô ta, bà ta hỏi: "Mẹ nghe người ta nói lần này Thanh Bách quay về không phải về một mình mà có dẫn theo một cô bé, có phải không?"
Tôn Hỉ Mai gật đầu.
"Nếu đã vậy thì con đừng đến nhà bọn họ nữa. Bằng không người ta lại nói ra nói vào."
"Sao lại không đi chứ. Mấy năm qua con luôn đi, vì sao bây giờ không thể đi. Mẹ, mẹ không đứng về phía con sao. Anh Thanh Bách dẫn theo một cô gái trở về. Nhưng cả chú Lâm và dì Lâm đều không thích cô ta. Nếu không phải vì anh Thanh Bách ra ngoài một mình không có người thân bên cạnh thì cô ta cũng không thể thừa dịp xen vào được." Nói đến đoạn sau, mũi Tôn Hỉ Mai đau xót. Mấy năm qua cô ta vẫn luôn kiên trì. Ấy thế mà khi cô ta không ở bên cạnh anh Thanh Bách, người khác lại thừa dịp xen vào. Sớm biết như thế, cô ta không học đại học mà theo anh Thanh Bách đến Nam Giang thì tốt rồi. Nếu thế chẳng đến lượt cô gái kia.
Thấy con gái mình đau lòng như vậy, trong lòng bà Tôn cũng rất khó chịu. Mấy năm qua, bà ta đã nhận ra tình cảm của con gái bà ta dành cho Lâm Thanh Bách. Thế mà thằng nhóc Lâm Thanh Bách kia lại không biết quý trọng. Cậu không quý trọng thì thôi, cậu tìm người tốt hơn, bọn tôi cũng dễ chịu. Kết quả lại dẫn một cô gái ở thị trấn nhỏ về. Chẳng phải làm mọi người ở khu nhà tập thể cười nhạo à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận