Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 801

Lâm Thanh Tùng vừa nghe thấy mấy từ giáo sư Chu thì sống lưng cứng đờ, liếc nhìn người mặt mày lạnh tanh đang đứng ở cửa, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta chợt tắt, khuôn mặt nghiêm chỉnh hẳn lên. Kiên quyết không để bản thân mình bị thua khí thế trước đối thủ đang đứng trước mặt này.
Chu Thắng Nam không thèm nhìn cậu ta một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm rồi rời đi.
Đợi khi đi khỏi rồi, đám sinh viên mới bàn luận: "Giáo sư Chu đúng là nghiêm cẩn thật đó, ngay cả lúc bình thường cũng nghiêm túc như vậy, chả trách sao lại thành công được như vậy."
Lâm Thanh Tùng hừ lạnh nói: "Cái gì mà nghiêm cẩn chứ, cái này gọi là lạnh lùng hà khắc. Mấy đứa tốt nhất đừng nên học theo cô ta, coi chừng sau này không tìm được vợ, không cưới xin gì được đâu đấy."
Đám sinh viên nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ. Thầy là người ôn hòa dễ gần đó, không phải bây giờ vẫn còn lẻ bóng một mình đó sao?
Lâm Thanh Tùng không hề nhận ra các sinh viên xem thường cậu ta về vấn đề cá nhân. Cậu ta cảm thấy một mình cũng rất ổn, dựa theo lời của chị dâu cậu ta nói, cậu ta vẫn muốn buông thả, không muốn ở nhà để giữ trẻ và sống cung phụng dỗ dành vợ như anh trai mình. Ấm ức lắm.
Thế là cậu ta yên tâm thoải mái ở lại sở nghiên cứu.
Sau khi Nhị Bảo nghe nói Lâm Thanh Tùng ở lại sở nghiên cứu không về nhà, cuối tuần được nghỉ cậu bé lập tức chạy tới sở nghiên cứu tìm chú hai.
"Chú hai, chú hai, cháu nghe mẹ cháu nói chú không muốn kết hôn, thế nên trốn tránh thực tế, chạy đến sở nghiên cứu trốn không về nhà."
Lâm Thanh Tùng liếc xéo cậu bé, không hài lòng nói: "Nói linh tinh, chú là hiến dâng cuộc đời mình để xây dựng quê hương tươi đẹp đấy."
"Làm nhà khoa học thì không thể kết hôn sao, vậy tại sao lại có nhiều ông bà chú thím ai cũng kết hôn vậy ạ. Sau này cháu định làm một nhà khoa học, mà cháu cũng muốn kết hôn nữa. Sau đó sinh ra một đứa con thông minh hơn nữa, rồi kế thừa làm nhà khoa học." Thiếu niên mười hai, mười ba tuổi mà đã có mục tiêu lớn lao nuôi dưỡng thế hệ sau rồi.
Lâm Thanh Tùng không ngờ tới một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch đã bắt đầu chạy vượt mặt cậu ta, trong lòng thấy hơi buồn một chút.
"Đồng chí Vu Gia Lâm, cháu còn chưa thành niên đấy. Mơ ước xa vời quá rồi."
"Không mơ xa một chút thì không được, chú hai, bởi vì chú ước mơ đơn giản quá, nên bây giờ ngay cả vợ cũng không cưới được đấy."
Cảm thấy bản thân mình bị xem thường, Lâm Thanh Tùng đặt dĩa trái cây ướp lạnh sang bên cạnh, lớn lối nói: "Ai nói chú không cưới được vợ, chỉ là chú không muốn cưới thôi, nếu chú mà muốn cưới vợ thì các đồng chí nữ ở Nam Giang có thể phải xếp hàng dài kìa. Ở trong sở nghiên cứu này, đồng chí nữ nào không có người yêu đều có thiện cảm với chú hết. Cái người tên Chu Thắng Nam lần trước cháu đã gặp đó, học tiến sĩ ở một trường đại học nước ngoài nổi tiếng, đừng nhìn bình thường giả vờ đàng hoàng, chứ không ít lần cô ấy lén theo đuổi chú đấy. Chú lười để ý đến cô ấy, một chút hương vị của phụ nữ cũng không có…"
Nhị Bảo ở bên cạnh chọc vào cánh tay của cậu ta.
Cậu ta đắc ý nói: "Sao vậy, có phải mới nhận ra chú hai của cháu rất cừ không."
Nhị Bảo nhún vai, duỗi ngón tay chỉ về phía cửa phòng.
Bởi vì thời tiết hôm nay nóng, nên bình thường bọn họ không đóng cửa. Dù sao thì ở bên trong ký túc xá của sở nghiên cứu cũng sẽ không có người ngoài. Nhưng lúc này, có một "người ngoài" đang đứng ở ngay cửa phòng.
Khuôn mặt đắc ý của Lâm Thanh Tùng dần dần biến thành gương mặt khóc, lại không thể để lép vế được, cậu ta cố hết sức làm mình mỉm cười, cả khuôn mặt méo mó trông như đang muốn khóc mà lại giống như muốn cười: "Giáo sư Chu à, có chuyện gì sao, cô muốn ăn trái cây không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận