Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 789

"Chị à, em bây giờ không còn làm công ăn lương nữa, em nghỉ làm rồi." Hứa Linh khua tay nói.
Hứa Nam Nam kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì à, sao lại không nói gì với chị chứ. Không phải em nói công việc ở hầm mỏ rất ổn sao?"
"Có gì mà tốt chứ, cái chỗ bé xíu đó, em ở lại làm cũng chả có ý nghĩa gì. Cho dù là làm chủ tịch công đoàn thì tiền lương cũng chả có bao nhiêu, em làm có mấy ngày là thấy chán rồi. Vừa vặn không phải là đưa chính sách đó xuống hay sao, em suy nghĩ cả đêm rồi quyết định từ chức không làm nữa. Sau đó lấy tiền lương dành dụm được trước giờ qua miền Nam một chuyến. Chị có biết không, bên đó hàng ngoại không ít mà lại không cần sử dụng ngoại tệ, em lấy một vài cái đồng hồ điện tử về bán, thế là kiếm được không ít tiền. Còn nhiều hơn cả tiền lương của em nữa. Sau đó em lại làm thêm vài chuyến. Lần này đến thủ đô là để thăm hỏi mọi người, sau đó em lại về làm tiếp đó."
Nghe thấy Hứa Linh cũng đi miền Nam, Hứa Nam Nam kinh ngạc nói: "Em cũng đến miền Nam à? Một mình đi sao? Em liều thật đấy."
Một cô gái trẻ tự đi miền nam, đúng là liều thật. Sau đó lại nghĩ đến cô ấy này mới chưa được mười tuổi mà đã làm hồng binh, đúng là to gan thật sự.
"Chị à, em nói chị nghe, con người phải to gan, chứ không người ta ăn thịt mà mình chỉ có thể húp canh thôi. Em thấy như vậy cũng tốt. Em còn định kiếm thêm tiền về Nam Giang mua một căn nhà lớn nữa chứ. Sau này để cha ở, chứ em không ở đó."
Nói tới Hứa Kiến Sinh, Hứa Linh lại thở dài: "Đúng thật là lúc trước em rất ghét ông ấy, nhưng bây giờ thấy ông ấy ngày càng lớn tuổi, cảm thấy ông ấy đáng thương."
Trong lòng Hứa Nam Nam cũng hơi phức tạp. Thật ra đối với Hứa Kiến Sinh, mấy năm nay cô cũng không còn chút oán hận gì. Vả lại bản thân cô cũng không phải là Hứa Nam Nam thật thì làm gì có tư cách oán hận ai. Trước đây cô chỉ có bất mãn đối với Hứa Kiến Sinh thôi. Nhưng sau này thấy Hứa Kiếm Sinh bảo vệ cho cô, vì cô mà đắc tội với đám Ngô Kiếm, trong lòng cô cũng đã dần buông bỏ. Tuy là ngày lễ tết cũng sẽ biếu chút quà cho Hứa Kiến Sinh. Nhưng cô không thể nhận lại người cha này. Cho dù như thế nào thì Hứa Nam Nam thật đã chết, tuy chỉ có cô biết được chuyện này, song có một số chuyện không thể nào bù đắp lại được.
Thấy Hứa Nam Nam không lên tiếng, Hứa Linh cười nói: "Thôi, mình không bàn chuyện này nữa. Chuyện của cha thì mọi người không phải bận tâm đâu, còn có em lo mà, dù sao ông ấy cũng nuôi em nhiều năm nay rồi."
Bởi vì có Hứa Linh tới đây nên Tiểu Mãn cũng từ trường về, ngay cả Lý Uyển cũng đến.
Lý Uyển đến đây là để hỏi thăm tình hình hai người già họ Lý. Lâm Trường Chinh sau khi phục chức đã định đưa hai người đó qua đây. Nhưng họ cũng lớn tuổi rồi, vả lại ở quê nhà sống hơn mười năm cũng ổn định cả rồi, không muốn chuyển qua chuyển lại nữa. Nên từ chối Lâm Trường Chinh, sống qua ngày cùng với Hứa Kiến Sinh.
Lâm Trường Chinh mỗi tháng cũng có gửi tiền sinh hoạt về cho họ.
"Sống tốt ạ, ăn được ngủ được." Hứa Linh cười nói: "Rảnh rỗi thì về thôn họ Hứa ở vài ngày, nói chuyện cùng với những người trong thôn. Kêu họ ngồi xe về còn không chịu cơ, muốn tự đi bộ, đi bộ về quê."
"Cũng bảy mươi mấy tuổi rồi, sao còn khổ thân vậy chứ." Lý Uyển cười nói.
Lâm Trường Chinh nói: "Cứ để họ như thế đi, lớn tuổi càng phải đi qua đi lại, càng đi qua đi lại thì càng có tinh thần. Chứ để họ ở không nhàn rỗi, tinh thần bọn họ cũng sẽ không tốt đâu."
Lý Uyển cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhờ Hứa Linh mang một ít đồ về quê. Họ cũng đã lớn tuổi rồi, không biết còn có thể hiếu thảo được bao nhiêu năm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận