Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 463

Lý Tĩnh lau nước mắt, quay người bước vào nhà.
Hứa Kiến Sinh nghĩ một lúc, cảm thấy không thể nào mà cứ để mẹ vợ rời đi như vậy. Bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Vừa lúc định ra ngoài, Lý Tĩnh chạy ra: "Không được đi, đi làm gì chứ. Bà ấy đã chạy theo tiểu thư của nhà địa chủ, anh đuổi theo làm gì chứ. Anh còn muốn ở lại làm việc trên mỏ không?"
Hứa Kiến Sinh đứng yên lại, quay đầu trừng mắt nhìn cô ta: "Lý Tĩnh, sao đến hôm nay tôi mới biết được cô đối xử nhẫn tâm với cha mẹ ruột mình như vậy chứ." Nói xong sải bước ra ngoài.
Nhìn thấy hắn ta rời đi, Lý Tĩnh quay lại vào phòng khóc.
Hứa Hồng đứng ngớ người ở trước cửa.
Bà cụ đó là mẹ ruột của bác dâu? Nhưng anh Tùng chẳng phải gọi bà ấy là bà ngoại sao, vậy thì mối quan hệ của họ là gì chứ? Chẳng lẽ nào, gia đình nhà anh Tùng và bác dâu là họ hàng thân thích sao? Hơn nữa xem ra, bác dâu còn không biết bà ấy hiện giờ sống tốt như thế cơ.
Nghĩ lại, chuyện này vẫn là không thể nói cho bác gái. Nếu như để cô ta biết, nhất định sẽ gạt mình sang một bên.
Bên ngoài, Hứa Kiến Sinh đã đuổi kịp được thím Lý.
"Thím ơi… Mẹ…" Hứa Kiến Sinh lắp bắp gọi một tiếng. Bao nhiêu năm qua mới gặp được mặt của mẹ vợ mình.
Thím Lý nghe vậy thì có chút kích động, nhìn về phía Hứa Kiến Sinh: "Con là người tốt, con đối đãi tốt với Tiểu Tĩnh một chút. Con bé từ nhỏ đã phải chịu nhiều uất ức."
"Mẹ, chúng ta quay về nhà rồi nói nhé."
"Thôi, còn có người đang chờ mẹ. Mẹ sắp phải rời khỏi Nam Giang rồi, chỉ là đến thăm Tiểu Tĩnh thôi. Mẹ và cha nó đều sống rất tốt, các con đừng lo cho chúng ta." Nói xong lấy khăn tay lau nước mắt: "Con về đi."
Rồi quay người bước rời đi.
Hứa Kiến Sinh đứng ở một chỗ nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng sợ.
Đứa con gái duy nhất của mẹ vợ không nhận bọn họ, hai người già nửa đời người lênh đênh trôi dạt… Còn hắn ta, có ba đứa con gái, cũng chỉ còn lại một đứa mà thôi.
Trước cửa bộ phận vật tư, Hứa Linh đang định nói chuyện trong nhà với Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nghe mẹ của Lý Tĩnh vậy mà tìm đến, cũng có chút kinh ngạc.
"Bà ngoại đưa cho người phụ nữ đó nhiều tiền lắm chị, còn có rất nhiều phiếu nữa, em nhận ra phía trên đó có chữ quân." Hứa Linh nói.
Phiếu quân dụng?
Bà cụ đó từ đâu mà có được phiếu quân dụng nhỉ. Hứa Nam Nam nghi ngờ, lại cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến bản thân, cô nói với Hứa Linh: "Xem ra cha em đã hạ quyết tâm cho em đi học rồi, em phải thật chăm chỉ học hành đấy. Em đừng học theo kiểu Hứa Hồng, suốt ngày chỉ biết chăm chút bản thân."
"Em còn lâu mới học đòi chị ta, nếu thi không đỗ trung học phổ thông thì phải về nhà làm ruộng á." Hứa Linh đắc ý nói.
Lần này điểm số thi cử của Hứa Hồng quả thật hoàn toàn không thể đi học được nữa rồi. Hứa Hồng cũng biết là bản thân không thi đỗ thì sẽ bị đuổi về quê làm ruộng.
Sau khi biết được mối quan hệ của thím Lý và Lý Tĩnh, chị ta ngay cả cơm cũng không ăn, chạy đi đến ủy ban huyện để tìm người.
Đáng tiếc là đến được cổng của ủy ban huyện thì lại không vào trong được.
Chỉ có thể ngồi chờ ở cổng ủy ban huyện mà thôi, mãi đến khi Lâm Thanh Tùng tan ca, chị ta mới chạy qua: "Anh Tùng, anh Tùng."
Nghe thấy giọng nói này là Lâm Thanh Tùng da đầu ngứa ran, khuôn mặt cậu ta lạnh lùng nhìn về phía Hứa Hồng: "Sao cô lại đến đây nữa thế." Vốn dĩ cậu ta cũng là một người thương hoa tiếc ngọc không nỡ để cho con gái buồn, sẽ luôn qua loa một chút. Nhưng lần trước Hứa Hồng nói chị dâu tương lai của cậu ta như vậy, quả thật quá không được. Cậu ta hiện giờ đã liệt chị ta khỏi đối tượng mà cậu cần phải qua loa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận