Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 650

Tuổi tác anh Lâm so với Giang Bá Ân còn trẻ hơn, sao lại để cho anh Lâm ở nhà nghỉ ngơi, đây là ý gì. Trong lòng bà ta thấy nghi ngờ, thuận miệng hỏi luôn.
"Nghỉ ngơi thì làm sao? Chẳng lẽ còn bắt anh vào trong bộ đội? Lý Uyển, chúng ta từng tuổi này rồi, còn so đo những thứ đó làm gì?" Lâm Trường Chinh nhíu mày: "Còn nữa, sau này đừng làm chuyện lén lút như vậy nữa, mất mặt!"
Cùng là lính già nhiều năm, ai nhìn trộm hay không, còn không biết được hay sao? Người ta không nói ra thẳng mặt, ông cũng ngại nói.
Buổi tối Lâm Thanh Tùng từ công xưởng quân đội về, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi. Thấy cha mẹ mình còn đang chiến tranh lạnh, cậu ta lập tức đi hỏi anh trai.
"Nhà lại cãi nhau à? Anh nói xem cha mẹ đã tuổi này rồi sao còn cứ gây chuyện." Lâm Thanh Tùng cũng cảm thấy thật nhảm nhí. Chủ yếu là bây giờ mẹ cậu ta càng ngày càng không được bình thường, cứ thích suy nghĩ lung tung.
Lâm Thanh Bách đang hút thuốc, đứng ở cửa sổ nhìn khu tập thể: "Chuyện người lớn, bớt xía vào. Em quản tốt mình là được. Gần đây công xưởng quân đội có một số nhiệm vụ mới phải không."
"Sao anh biết vậy, thầy của em mấy ngày nay không biết chạy đi đâu, em đi hỏi mà chẳng ai nói cho em biết cả." Gần đây công xưởng quân đội có mấy chuyên gia không hiểu sao không thấy đâu, làm cho đám nhân viên nghiên cứu bọn họ ai cũng hoang mang.
"Thanh Tùng, sau này có cơ hội thì phải chuyên tâm mà học hỏi. Đừng để ý chuyện bên ngoài, chú tâm vào chuyên ngành của em đi. Chuyện bên ngoài không phải chuyện em có thể nhúng tay vào. Chuyện của dì với cha cũng không phải chuyện em quản được."
Lâm Thanh Tùng thấy anh trai đột nhiên như vậy, trong lòng có chút bồn chồn: "Anh, sao thế?"
"Sau này cơ hội để người một nhà chúng ta gặp mặt có lẽ không nhiều. Nhắc nhở em chút thôi."
Lâm Thanh Tùng cũng không phải người hồ đồ, nghe anh nói như vậy, biết sau này có thể sẽ có biến cố. Sắc mặt cậu ta nghiêm túc: "Anh, nhà chúng ta... sẽ có chuyện sao?"
"Có lẽ vậy, không ai nói trước được." Lâm Thanh Bách vỗ vai cậu ta. Có một số việc không phải con người có thể khống chế được. Càng không phải một hai người là có thể giải quyết.
Sắc mặt Lâm Thanh Tùng nặng nề, im lặng một lúc rồi đặt tay lên vai Lâm Thanh Bách: "Anh, anh yên tâm, em sẽ nghiêm túc, không gây thêm phiền toái cho nhà mình nữa. Anh đừng lo nghĩ."
Đột nhiên cậu ta có hơi hối hận mình hiểu chuyện quá muộn. Không sớm lăn lộn có máu mặt được như anh trai để có thể giúp cho gia đình.
Cậu ta nhất định phải học tập thật tốt, nghiêm túc làm nghiên cứu. Chờ sau này trở thành người như vị chuyên gia từ nước Mỹ trở về kia thì cậu ta sẽ có thể bảo vệ được người trong nhà.
Lo nghĩ chuyện ở Nam Giang, Lâm Thanh Bách cũng không ở thủ đô thêm, hôm sau anh lập tức ngồi xe chạy về Nam Giang.
Mỏ sắt Nam Giang.
Bầu không khí trong phòng làm việc ủy ban mỏ hết sức tệ. Quản lý mỏ Cao lại nổi giận. Người bị phê bình là Chu Phương.
Căn nguyên của chuyện này có liên quan tới Hứa Mai Tử. Hứa Mai Tử bị hầm mỏ cắt giảm phải trở về quê, Chu Phương chịu trách nhiệm thông báo cho chính quyền địa phương tiếp nhận. Đáng lý ra khi Hứa Mai Tử rời khỏi mỏ là phải trực tiếp về địa phương. Kết quả bên chính quyền địa phương lại nói Hứa Mai Tử không hề trở về. Người không trở về, vậy cô ta đã đi đâu?
Cũng không thể tự nhiên biến mất được.
Cuối cùng công nhân ở cùng phòng với Hứa Mai Tử báo cáo lại, nói là mấy ngày trước lúc Hứa Mai Tử thu dọn đồ đạc có nhìn thấy một tờ giấy giới thiệu của mỏ từ Nam Giang đi lên tỉnh lỵ. Còn có con dấu của ủy ban mỏ.
Lần này thì hay rồi. Người ta chạy hẳn lên tỉnh rồi.
Hứa Mai Tử đi đâu, hầm mỏ không can thiệp được. Nhưng cô ta là người bị mỏ khai trừ, lại cầm thư giới thiệu của mỏ đi tỉnh lỵ. Chuyện này ủy ban mỏ không dễ giải quyết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận