Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 694

Hứa Nam Nam chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô cũng có lúc ghét đồ cổ nhiều.
Người đó nghe Hứa Nam Nam nói vậy, không nói thêm lời nào, cầm bao tải qua giúp Hứa Nam Nam lựa đồ. Anh ta không hề có ý kiến gì với sự sắp xếp của Hứa Nam Nam.
Về tới nhà, Hứa Nam Nam ném thẳng đồ vào Taobao.
Ở phía bên kia, cậu Hai cũng phải sửng sốt nhìn những món đồ mà Hứa Nam Nam đưa vào trong cửa hàng.
Trước kia chưa từng thấy bà cụ cất giữ những món này, cũng không phải những món treo ở nhà. Những món đồ này ở đâu ra vậy?
Sau đó, Hứa Nam Nam từ từ chuyển đồ trong kho sang cửa hàng Taobao như kiến tha mồi.
Đồ vừa chuyển gần hết thì lại có tin nhắn từ chỗ Cổ Lỗ Sĩ.
Sách mà Cổ Lỗ Sĩ đưa lần này còn nhiều hơn lần trước. Trừ sách vở ra còn có một số tư liệu về công nông nghiệp.
"Cậu vẫn còn giúp tôi lấy tư liệu sao?" Hứa Nam Nam ngạc nhiên hỏi.
Dù sao cũng là nhờ người khác làm việc. Cô lo lắng phía Cổ Lỗ Sĩ quá bận rộn, nên mỗi lần yêu cầu cũng không nhiều đồ lắm, sợ sau này Cổ Lỗ Sĩ thấy phiền sẽ không giúp nữa. Không ngờ rằng Cổ Lỗ Sĩ lại tốt như vậy.
"Cổ Lỗ Sĩ, cảm ơn cậu lắm!!" Hứa Nam Nam gửi sang một khuôn mặt cười.
Bên đó nửa ngày chưa thấy nói gì. Hứa Nam Nam còn tưởng rằng đối phương không trực tuyến thì bên kia gửi tin nhắn đến.
Cổ Lỗ Sĩ: "Không cần khách sáo, cô dùng được là tốt rồi."
Hứa Nam Nam không biết phải cảm ơn Cổ Lỗ Sĩ như thế nào.
Cổ Lỗ Sĩ không thiếu tiền, hơn nữa bình thường cũng rất bận rộn. Bây giờ lại vì cô mà làm việc thế này, thái độ lại còn lịch sự khiếm tốn như vậy, khiến cô thấy hơi xấu hổ. Cô quyết định lần tới sẽ tặng quà cho Cổ Lỗ Sĩ, tặng cái tốt hơn nữa.
Người bạn như thế này, thực sự rất hiếm có.
"Món quà cậu Hai chuyển đến, cậu có thích không? Lần tới tôi sẽ lấy thêm cho."
Cổ Lỗ Sĩ: "Vô cùng cảm ơn cô, tôi thích lắm. Sau này không cần tặng nữa đâu. Mấy việc này dễ như trở bàn tay, không cần phải khách sáo như vậy."
Nhìn xem giọng điệu và thái độ này đi, Hứa Nam Nam cảm động vô cùng.
Còn đang định nói chuyện với Cổ Lỗ Sĩ, Hứa Nam Nam cảm thấy mình bỗng rung lên. Cô vội vàng rời khỏi cửa hàng Taobao, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lưu Song Song.
"Nam Nam, cậu sao vậy, cậu đã ngủ rất lâu rồi đó." Mấu chốt là trong khi cô ngủ có cảm giác gì kỳ lạ lắm, nhìn không giống như đang ngủ mà giống như mất đi ý thức vậy. Thực sự là dọa chết khiếp mất thôi.
Hứa Nam Nam dụi mắt. "Có lẽ là ngủ không ngon thôi."
"Tớ thấy cậu dạo này ngủ khá thường xuyên. Có phải không được khỏe không? Tớ nghe nói có một số người, dinh dưỡng không đảm bảo nên rất dễ mệt rã rời tới mức chỉ muốn ngủ."
Thật sự thì vào lúc này, người không đảm bảo đủ dinh dưỡng rất nhiều, cơm ăn không đủ no chứ nói gì tới đủ dinh dưỡng. Nhưng người đứng trước mặt đây thì khác, không thể xảy ra vấn đề được.
Hứa Nam Nam cười: "Không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi mà. Có lẽ do trời quá nóng, công việc lại nhiều nên mới thấy mệt thôi."
"Thế này đi, tớ có hơi mệt, ngày mai chúng ta cùng nhau tới bệnh viện. Cậu cũng tiện thể khám xem, thế nào?" Phải kiểm tra sức khỏe thôi, đừng để bị ốm. Cô ấy nhìn Hứa Nam Nam với vẻ mặt cầu xin: "Cậu đưa tớ đi đi, được không, một mình tớ cũng không có ai bầu bạn."
Thấy thái độ cô ấy như vậy, Hứa Nam Nam nổi cả da gà, vội nói: "Được, được được, tớ đi cùng cậu."
Dù sao cũng chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi mà. Bây giờ cũng chẳng có thiết bị kiểm tra gì, chỉ có bác sĩ khám này khám nọ, cũng chẳng có gì phiền phức. Hơn nữa, Lưu Song Song như thế cũng là quan tâm tới cô, không thể làm người ta thất vọng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận