Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 779

Nghe Tiểu Mãn nói mình không áp lực, đề thi vô cùng đơn giản, cơ hội đến thủ đô rất lớn, lúc này Hứa Nam Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức dọn dẹp phòng cho Tiểu Mãn.
Sau khi thi xong, các thanh niên trí thức phải về quê nhà chờ thông báo.
Lần này các thanh niên trí thức của đồn trú thôn họ Tôn rất tự tin. Bởi vì học tập và ôn luyện thời gian dài thế nên ai cũng cảm thấy mình thi không tệ lắm, cũng cảm thấy đề thi lần này không quá khó, chắc hẳn việc thi đậu đại học cũng không phải việc khó.
Tháng giêng, thư thông báo lục tục được gửi xuống.
Các thanh niên trí thức của đồn trú thôn họ Tôn đều thi đậu, người kém nhất cũng thi đậu được trường đại học.
Trước ngày tạm biệt, mọi người quây quần dưới trời tuyết lớn tại nơi dành cho thanh niên trí thức. Bọn họ cùng ăn khoai lang mật nướng và đậu phộng, uống nước sôi được nấu trong nồi sắt, kích động bàn luận về những hoài bão của riêng mình.
"Sau khi tốt nghiệp, tớ sẽ đến bộ quốc phòng để bảo vệ quốc gia." Người nói chuyện là một nam thanh niên trí thức nhiệt huyết.
"Tớ lại muốn làm một bác sĩ giỏi giang, cứu sống những người bị thương." Một nữ thanh niên trí thức đầy cảm xúc nói.
"Tớ lại muốn trở thành một nhà ngoại giao, không để xã hội chủ nghĩa chiếm lợi của chúng ta dù chỉ một chút." Một thanh niên miệng mồm lanh lợi nói.
"Tớ nói với các cậu này, đừng xem thường nông dân nhé. Tớ sẽ làm nhà nghiên cứu nông nghiệp, để người dân của chúng ta không bị thiếu lương thực." Một nam thanh niên trí thức có vóc dáng nhỏ và trông thật thà nói.
"Tiểu Mãn, còn cậu thì sao?"
Mọi người rối rít bày tỏ xong, Tiểu Mãn xấu hổ cười nói: "Tôi muốn làm một nghiên cứu viên, tạo ra những phát minh." Giống như cường quốc khoa học kỹ thuật mà chị cô ấy từng nói, cô ấy sẽ phấn đấu cả đời với sự nghiệp nghiên cứu khoa học.
Thanh niên muốn làm trong bộ quốc phòng cười giơ cao ly nước nóng: "Nào, tới đây, chúng ta cạn một ly, hy vọng sau này nguyện vọng của chúng ta có thể trở thành hiện thực. Mười năm sau chúng ta gặp lại nhau lần nữa."
"Nào, cạn ly."
"Cạn ly!"
Tất cả mọi người quây quần với nhau, bên ngoài băng tuyết bao phủ, còn bên trong nhà, trong lòng những thanh niên trẻ tuổi kia lại tràn đầy nhiệt huyết.
Ngày hôm sau, mọi người vác hành lý đi trên con đường riêng của mình, Tiểu Mãn cầm theo thông báo trúng tuyển của đại học thủ đô rồi vác theo hành lý, rời khỏi đồn trú thôn họ Tôn mà mình đã ở hơn sáu năm.
"Dì hai!"
Tại trạm xe lửa ở thủ đô, Tiểu Mãn vừa xuống tàu đã nghe thấy tiếng gọi. Cô ấy đưa mắt nhìn sang, Nhị Bảo đã lao tới. Cậu bé nay đã chín tuổi, bởi vì dinh dưỡng cộng thêm gien khỏe mạnh của Lâm Thanh Bách nên dáng vẻ của cậu bé cao lớn hơn mấy đứa bé cùng tuổi, cũng chắc nịch hơn.
Lúc cậu bé lao tới, Tiểu Mãn cũng bị đẩy lùi về sau một bước.
Hứa Nam Nam dắt Đại Bảo đi tới, còn Tam Bảo vì còn quá nhỏ nên bị cho ở nhà.
Đại Bảo khinh thường nhìn Nhị Bảo: "Nhìn em kìa, người đã lớn như thế lại còn lỗ mãng như thế, đụng bể người dì hai thì tính sao đây." Sau đó lại đi tới dịu dàng nắm tay Tiểu Mãn: "Dì hai có đau không, cháu thổi thổi cho dì hai." Dáng vẻ cực kỳ giống dáng vẻ trêu chọc con gái nhà lành của Lâm Thanh Tùng.
Đầu Hứa Nam Nam đầy vạch đen, bọn nhóc chỉ mới theo Lâm Thanh Tùng mấy ngày đã càng ngày càng không đứng đắn.
Cô đi tới gạt hai cậu nhóc ra, nhận lấy hành lý trong tay Tiểu Mãn, cười nói: "Thế nào, có mệt không, chúng ta về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ trước, hai ngày sau lại đến trường học sau."
Tiểu Mãn kéo hành lý về lại bên mình: "Chị, em cầm được. Sức của em lớn lắm đấy, lúc còn ở nông thôn, những thanh niên trí thức kia đều không khoẻ bằng em đâu." Cô ấy cười cười cầm hành lý trong tay, tỏ ra mình rất khoẻ mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận