Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 107

Hứa Nam Nam lập tức chạy ra ngoài sân, thấy đó là con dâu nhà chú Hứa Lục. Nhà thím ấy ở trước thôn, nhà ai ra vào thôn đều phải đi qua cổng nhà họ.
“Thím à, chuyện gì vậy?” Hứa Nam Nam vội vàng hỏi.
Con dâu nhà chú Lục nói: “Vừa nãy thím thấy bà cháu và thím hai của cháu lên núi, lúc về thấy thím Hai của cháu cầm đồ đấy, nhất định là đến nhà của cháu lấy.”
Nghe thấy vậy, Tống Quế Hoa cũng đi ra khỏi bếp: “Bà già này không biết xấu hổ như vậy, thím đi tìm họ tính sổ.”
Hứa Nam Nam lập tức cản cô ấy: “Thím, đừng vội, cháu đến nhà xem xem đã mất gì, chúng ta cũng sẽ có căn cứ.”
“Được, cháu nói đúng, chúng ta mau về nhìn xem.”
Tống Quế Hoa cũng mặc kệ bát đũa trong nhà, vội dẫn cô vào núi.
Lúc ba người vội vã chạy đến căn nhà trên núi, dây thép nhỏ trên cửa nhà đã bị kéo ra, trong nhà bị lật tung bừa bộn, cốc tráng men mà Hứa Nam Nam và Tiểu Mãn dùng để uống nước đã không thấy, nồi nhỏ dùng nấu cơm đã mất, gia vị ở phòng bếp cũng không còn.
“Chị, đồ của chúng ta thật sự mất hết rồi.” Hứa Tiểu Mãn sốt ruột sắp khóc.
Tống Quế Hoa cũng vô cùng tức giận, không ngờ bà Hứa đó còn có thủ đoạn này, để ý lắm chuyện như vậy.
“Đi, chúng ta về tìm họ tính sổ, đòi đồ lại.”
“Không cần đi.” Hứa Nam Nam tỉnh táo nói, những thứ này không có giá trị gì với cô, đi đòi được không cũng không quan trọng. Quan trọng là làm sao giải quyết chuyện này, cô bị nhà ông Hứa chạy đến trước mặt gây chuyện hết lần này đến lần khác đủ rồi.
Trước nay cô đều xa lánh nhà ông Hứa, không muốn lui tới với họ, cho nên chọn cách khá nhẹ nhàng. Cho rằng chỉ cần đi ra, thì sẽ sống yên ổn.
Hôm nay hai chuyện này khiến cô hiểu ra, khoan dung với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, cô nhất định phải cho người nhà ông Hứa một bài học cả đời khó quên.
Tống Quế Hoa không biết suy nghĩ trong lòng cô, nghe cô nói không muốn đi đòi đồ thì vừa sốt ruột vừa tức: “Cái gì, đồ của cháu đã bị người ta lấy đi, sao có thể không đòi lại?”
Hứa Nam Nam không trả lời, hỏi ngược lại: “Thím, cháu đã chuyển đi rồi, theo lý mà nói đã không phải người của nhà họ. Họ chạy đến nhà cháu cạy cửa lấy đồ như vậy, có phải là kẻ trộm không?”
“Đương nhiên là kẻ trộm!”
“Vậy có phải kẻ trộm thì nên bị bắt không? Có phải nên bị mọi người phê phán không?” Hứa Nam Nam nhìn Tống Quế Hoa nói.
“Đương nhiên...” Tống Quế Hoa kinh ngạc, nhìn cô hỏi: “Cháu muốn cho người ta bắt họ?”
Tống Quế Hoa thật sự không nghĩ tới điều này, trong tiềm thức của cô ấy, chuyện của Hứa Nam Nam và bà Hứa là chuyện nhà. Gây chuyện thế nào đi nữa, cũng sẽ không dính dấp đến phạm pháp: “Nam Nam, cháu thật sự muốn bắt bà cháu?” Cô ấy lo lắng Hứa Nam Nam tức giận mới nói vậy.
“Thím, không phải cháu muốn bắt họ, là họ không cho cháu con đường sống. Lần này đi ầm ĩ, cho dù lấy lại đồ thì lần sau họ vẫn gây chuyện tiếp, sao cháu có thể sống yên ổn? Lúc cháu và Tiểu Mãn rời đi, họ không cho cháu lấy gì. Cháu đến thành phố gặp người tốt, người ta giúp chúng cháu nên chúng cháu mới có tiền mua chút đồ đạc, kết quả họ vẫn có thể nhẫn tâm lấy đi, đây là muốn giết chết chúng cháu.” Giọng điệu của Hứa Nam Nam nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ.
Tống Quế Hoa nghe vậy, trong lòng cũng khó chịu. Cảm thấy nhà ông Hứa thật sự không ra gì. Hai đứa cháu đã rời khỏi nhà, chỉ muốn sống ngày tháng yên ổn, sao người nhà ông Hứa vẫn gây khó dễ cho họ? Ức hiếp người quá đáng!
“Được, chúng ta đến hương lý tố cáo họ, thế nào cũng phải cho họ một bài học!”
Trộm đồ? Kẻ trộm?
Trong thôn nhỏ này, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng có. Ít nhất sau khi lật đổ giai cấp địa chủ, người dân trong thôn đã không còn ai trộm đồ nữa. Cho dù là Hứa Đại Ngốc ăn ngon lười làm, cả ngày lười biếng, cũng không dám lấy một cắc của người dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận