Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 624

Tạm thời sẽ không có hành động gì. Các cậu phải làm thế nào thì làm thế ấy, thực hiện từng bước một."
Thật ra phía trên có người đưa ý kiến khống chế người, sau đó xuôi theo cách thức này để tìm vị Hoa kiều nọ. Nhưng rất nhanh chóng đã bị người khác phản đối. Ai cũng không biết được làm như thế sẽ đem lại điều gì. Nhưng chắc chắn không ai muốn nhìn thấy kết quả thất bại. Khống chế vị đồng chí kia, cách thức này lập tức sẽ đứt mất. Sau này muốn lấy được kỹ thuật cao cấp nhất của nước ngoài sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Thế nên cuối cùng vẫn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Nghe thế, Lâm Thanh Bách nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại biết ở mặt ngoài không có hành động gì, trong tối chắc chắn sẽ phái người theo dõi.
"Về phần khen thưởng, sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp giao cho vị đồng chí ấy. Bên cậu có yêu cầu gì không?"
"Hành vi thu thập đồ cổ của cô ấy lúc trước… Mong quốc gia có thể không truy cứu nữa. Ngoài ra, trước đây vị Hoa kiều ấy đã từng nói có lẽ sẽ tìm cô ấy để trao đổi nữa. Có thể sẽ cần vài món đồ cổ."
Giang Bá gật đầu. Hiện giờ việc xác định tính chất của các món đồ cổ ấy tương đối không rõ ràng, không khuyến khích nhân dân mua bán những vật này. Nhưng nếu những vật ấy có thể được sử dụng để làm một số chuyện ích nước lợi dân thì không cần truy cứu quá mức. Đứng trước lợi ích quốc gia, những chuyện này không đáng nhắc tới: "Nếu sau này còn có cơ hội như vậy, các cậu không cần lo về chuyện đồ cổ."
Thấy Lâm Thanh Bách không trả lời, ông ấy lại nói: "Không còn chuyện gì khác à?" Chỉ riêng loại kỹ thuật ấy cũng đã giúp quốc gia tiết kiệm được một khoản tiền vật liệu lớn rồi. Phía trên đã lên tiếng, có thể tiến hành khen thưởng hợp lý.
Lâm Thanh Bách lắc đầu: "Không còn."
Giang Bá nhìn hạt giống tốt mà mình đã từng coi trọng, cười nói: "Thanh Bách à, cậu vẫn thông minh như trước. Được rồi, có một số việc tôi sẽ chống đỡ giúp cậu."
Không nhắc đến yêu cầu chẳng phải là yêu cầu lớn nhất à? Thằng nhóc này, Lâm Trường Chinh nuôi thế nào được thế không biết.
Hứa Nam Nam nhớ đến việc điều động vị trí công tác, định bụng sẽ nói với trưởng ban Tiêu. Nào ngờ được còn chưa kịp nói, trưởng ban Tiêu đã chủ động tìm cô để hỏi chuyện này rồi. Xem ra trưởng ban Tiêu cũng rất khó xử. "Không phải bộ phận vật tư chúng tôi không cần cô nữa, mà là quản lý mỏ Cao đã nhắc ra chuyện này. Ban đầu tôi không đồng ý. Tuy cô là một đồng chí nữ trẻ tuổi nhưng mỗi lần luôn hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao. Tôi cảm thấy cô rất phù hợp với công việc này. Chúng tôi không thể chỉ vì cô là đồng chí nữ mà xem thường năng lực của cô. Phụ nữ cũng có thể gánh vác cả nửa bầu trời mà, phải không. Nhưng quản lý mỏ Cao nói vì cô là nhân viên tiên tiến, là thành phần tích cực nên cử cô đến ủy ban mỏ để làm học tập sẽ thích hợp hơn người khác. Hơn nữa, đồng chí nữ làm việc này cũng sẽ thoải mái hơn làm việc về thu mua vật tư."
Dường như trưởng ban Tiêu lo lắng Hứa Nam Nam sẽ suy nghĩ nhiều nên ông ấy nói liền một mạch, thể hiện rằng bản thân tuyệt đối không có ý gì ghét bỏ cô cả.
Lúc đầu khi Hứa Nam Nam nghe ông ấy nói những lời này thì có chút ngại, giờ lại càng muốn rụt cổ lại. May mà lúc trước không nói, nếu không thì tâm trạng của trưởng ban Tiêu nhất định sẽ như nuốt phải ruồi.
Đã nói đến mức này rồi, Hứa Nam Nam cũng không già mồm nữa, cô lập tức thể hiện thái độ một cách chính nghĩa: "Tôi nguyện làm một viên gạch ở mỏ, chỗ nào cần sẽ chuyển qua chỗ ấy. Hầm mỏ cần tôi làm việc gì thì tôi sẽ làm việc đó."
Lời nói này vang vọng mạnh mẽ, trưởng ban Tiêu cảm động đến mức mắt cũng nóng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận