Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 565

"Cô ấy nói cô ấy đã theo anh mười mấy năm rồi, là thật sao?"
Lâm Thanh Bách nhìn cô như đang nhìn một cô ngốc: "Mười bốn tuổi anh mới về nhà, mười lăm tuổi đã vào thẳng quân đội, cô ta theo anh kiểu gì?"
Anh suy nghĩ một chút: "Lúc anh quay về nhà, khi đó cô ta cũng chỉ mới mười tuổi thôi. Một cô nhóc, em cảm thấy anh có thể có suy nghĩ gì được chứ?" Khi đó anh vẫn đang bài xích hoàn cảnh mới, cả ngày chỉ muốn quay về tỉnh lỵ, nhưng bên phía cha nuôi lại không cho phép.
Cha nuôi của anh là người nhìn xa trông rộng, biết chuyện gì sẽ tốt với anh, bảo anh tuân theo nguyện vọng của mẹ, quay về nhận tổ quy tông.
"Sau đó anh đi bộ đội, một năm cũng không về được mấy lần, mỗi lần quay về cũng chẳng để ý trong nhà thêm người hay thiếu người. Hơn nữa cô ta luôn đi theo Thanh Tùng, em còn không biết bản lĩnh trêu chọc mấy cô gái của Thanh Tùng sao. Những năm sau đó, số lần anh quay về càng ngày càng ít, hơn nữa cũng hoàn toàn không có ảo tưởng gì tới phương diện đó. Lần này nếu không phải cô ta làm rõ ra thì anh cũng không nghĩ tới việc này."
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy, cũng cảm thấy mặc niệm thay cho cô Tôn Hỉ Mai kia. Hoá ra tình cảm bỏ ra nhiều năm toàn là uổng công, người ta hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Cô nhìn Lâm Thanh Bách chằm chằm, nói: "Thế anh nói thử xem, anh nghĩ về em thế nào? Em còn nhỏ như thế, anh lại có mưu đồ khác đối với em, em nghi ngờ liệu anh có phải…" Cô dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát anh.
Lâm Thanh Bách sờ trán, cười than thở: "Ban đầu anh thật sự không có suy nghĩ gì khác. Anh biết được em qua cha nuôi, sau đó có duyên tình cờ quen biết với em, lại trong hoàn cảnh đó. Trong lòng anh cảm thấy em còn nhỏ như thế, nói thế nào cũng nên giúp đỡ em một chút. Kết quả em lại không để người khác bớt lo, giao cho ai cũng thấy không yên tâm, thế là anh thấy anh vẫn nên tự mình trông chừng thôi."
Hứa Nam Nam trừng mắt: "Lâm Thanh Bách, anh xem thường người khác, ai không bớt lo chứ. Sau này em là người có thể cứu thế giới đấy."
Chân mày Lâm Thanh Bách nhướng lên, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Trước tiên em cứu anh đi, mới vừa rồi là ai nói là ủng hộ quân đội thế. Anh đang chờ đây."
Hứa Nam Nam không ngờ anh lại nghe thấy mấy lời cô dùng để phản bác lại Tôn Hỉ Mai, cô nhanh chóng đỏ mặt, con ngươi nhìn sang bên khác: "Ai nói thế, sao em không nghe thấy nhỉ. Em còn phải về sắp xếp đồ đạc đây, ngày mai phải trở Nam Giang rồi, em cũng nhớ ông bà và cả Tiểu Mãn rồi." Vừa nói vừa tránh khỏi Thanh Bách, bước chân nhanh nhẹn đi về nhà.
Thấy cô như thế, Lâm Thanh Bách không nhịn được cười, vẫn còn là trẻ con mà, cũng không biết bao giờ mới có thể trưởng thành.
Bởi vì Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách sắp đi, tối hôm đó Lâm Trường Chinh khui một chai rượu.
Cuối cùng khi kết thúc buổi cơm tối, ba cha con đều uống say khướt.
Mặc dù bất hoà với Lý Uyển, nhưng trong lúc thế này cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Sau khi giúp Lâm Thanh Bách và Lâm Thanh Tùng về phòng, cô cũng quay về phòng.
Mới vừa nằm xuống, tiếng ting ting lại vang lên trong đầu.
Lần này là Cổ Lỗ Sĩ.
Cổ Lỗ Sĩ: "Cái đầu chó bằng đồng của cô… Lấy ở đâu thế?"
Hứa Nam Nam vừa nghe cậu ta hỏi như thế, nghĩ tới cuộc nói chuyện trước đó với tên cậu Hai, vội vàng nói: "Đây là hàng nhái cao cấp, không phải là đồ cổ, tôi để trưng trong tiệm thôi, không muốn bán."
Cổ Lỗ Sĩ: "Tôi thấy trong bức hình kia còn có dấu chân, lúc cô chụp ảnh cũng không lau đi dấu chân sao?"
Để ý gì mà nhiều quá vậy chứ.
Hứa Nam Nam cảm thấy, có phải hai anh em này rảnh rỗi không có chuyện gì làm không nên cả ngày cứ luôn để ý đến cửa hàng nhỏ này của cô, có cần thiết không vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận