Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 57

Mấy người đang thảo luận, Hứa Kiến Sinh cũng đang xách một miếng thịt heo nhỏ đi về, thấy hàng xóm chỉ trỏ nhà mình, hắn ta nghi ngờ đi tới. Chờ nghe thấy Lý Tĩnh chửi mắng ở bên trong, hai đứa con gái nhà mình đứng bên ngoài làm trò cho người ta xem, sắc mặt lập tức u ám.
“Nam Nam, sao vậy?”
Hứa Nam Nam đang nói với Hứa Tiểu Mãn về những gì mình mắt thấy tai nghe ở bên ngoài, nghe thấy giọng nói của Hứa Kiến Sinh, sắc mặt lập tức trở nên rất đau lòng: “Cha, cha về rồi, không biết mẹ làm sao nữa, đuổi theo con và Tiểu Mãn đánh, con và Tiểu Mãn cũng không dám về nhà. Cha, mai chúng con sẽ về quê, con biết nơi này không phải nhà chúng ta, mà là nhà của mấy chị Hồng Hồng.”
Vốn có hơi tức giận, nghe thấy con gái ruột nói như vậy thì Hứa Kiến Sinh lại có hơi buồn bã áy náy. Đây chính là con gái ruột của hắn ta, lại nói nơi này không phải nhà mình.
Con cái mới đến ngày đầu tiên đã ồn ào như vậy, đây đều là chuyện gì.
Hứa Kiến Sinh đi tới, giơ tay dẫn hai đứa con vào nhà: “Đi về nhà, mẹ con sẽ không đánh các con.”
Hứa Nam Nam không dám: “Mẹ con vẫn đang mắng ở trong, còn cầm cây mây.”
“Cha về rồi, cô ấy không dám!”
Hứa Kiến Sinh chắc chắn nói.
“Cha, con tin cha.” Hứa Nam Nam cảm kích mỉm cười.
Nhìn nụ cười của con gái, trong lòng Hứa Kiến Sinh rất phức tạp. Hắn ta than thở để hai đứa con đi vào, vào sân thì lập tức đóng cửa lại, ngăn cản lời đàm tiếu ngoài kia.
Trong sân, Hứa Hồng và Hứa Mai Tử đang đấm lưng cho Lý Tĩnh. Thấy hai đứa bé đi vào, cô ta lập tức cầm gậy lên: “Mày còn dám về, xem hôm nay tao có đánh chết con nhỏ chết tiệt nhà mày không!” Nếu không phải vừa nãy lo bị người ngoài nhìn thấy, cô ta đã xông ra đánh hai đứa này một trận, nhất là con nhỏ Nam Nam chết tiệt, thật là càng ngày càng hư hỏng.
Thấy bộ dáng đanh đá của cô ta, Hứa Kiến Sinh nhíu chặt mày hơn: “Cô làm sao thế, nổi cơn cái gì? Con mới đến ngày đầu, cô đã ầm ĩ đến mức khiến hàng xóm chê cười, cô đang muốn làm gì?!”
Hôm nay cơn tức của hắn ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhẫn nhịn cả ngày, không biết trút ra thế nào. Buổi tối trở về còn muốn cho các con ăn ngon để bồi thường, kết quả cô vợ bình thường rất điềm đạm lại bắt đầu đanh đá mắng chửi. Như vậy cực kỳ giống bà cụ ở nhà, khiến hắn ta vừa thấy đã buồn bực.
“Anh không hỏi xem nó đã làm gì.” Lý Tĩnh uất ức chỉ Hứa Nam Nam.
Hứa Kiến Sinh nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nhún vai: “Con không làm gì cả, con chỉ bảo Tiểu Mãn trò chuyện với con, mẹ đột nhiên cầm gậy xông vào muốn đánh con.”
“Nói chuyện?” Lý Tĩnh hừ lạnh: “Một đống chuyện đang chờ làm kia kìa, mày còn ngồi đó tán gẫu, không biết giúp đỡ làm việc.”
Hứa Nam Nam vô tội nói: “Sao con biết, con thấy đám chị Hồng Hồng cũng không làm, Long Long và Lỗi Tử còn chơi đùa ở bên ngoài, sao con biết có chuyện phải làm? Hơn nữa con và Tiểu Mãn tới ngày đầu, kiểu gì cũng không tới lượt chúng con làm việc chứ.”
Nghe thấy vậy, Hứa Kiến Sinh cảm thấy Lý Tĩnh chuyện bé xé ra to. Nhưng ở trước mặt con, không thể dạy dỗ Lý Tĩnh, hắn ta quay đầu nhìn Nam Nam: “Nam Nam, chuyện này là con sai. Mấy đứa Hồng Hồng là khách, sao có thể để khách làm việc. Con đó, sau này không được nghĩ như vậy.”
Hắn ta cảm thấy chuyện này rất đơn giản, khách tới nhà, không phải đều là chủ nhà tiếp đãi sao? Nhất định con gái nhà mình phải tiếp đãi cháu gái.
Hứa Hồng và Hứa Mai Tử nghe thấy vậy, sắc mặt đều hơi không tốt. Nhất là Hứa Hồng, chị ta cắn môi, sắc mặt có chút không cam lòng.
Hứa Nam Nam lại tức giận cười: “Cha, cha nói sai rồi. Con cũng phải hỏi xem, khách nhà ai ở trong nhà còn lâu hơn chủ nhà. Con còn cho rằng họ là chủ nhà, con và Tiểu Mãn là khách đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận