Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 329

Lâm Thanh Bách như đang nghĩ gì đó, một lúc sau mới nói: "Chuyện liên quan đến công việc không cần em bận tâm, ngược lại thì chuyện em đến đây lần này sao không gọi điện về nhà nói cho rõ ràng. Cha và dì đều rất lo lắng cho em. Lần này cha giận không ít đâu."
"Lo lắng cái gì chứ, họ đâu có xem trọng em. Trong lòng họ chỉ có người con trai là anh. Em chỉ là thằng con hoang." Lâm Thanh Tùng thì thầm nói.
"Nói linh tinh, ở đây vài ngày rồi em trở về đi, đừng để người khác phải lo lắng." Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói.
"Em sẽ không về đâu, em cũng đâu phải đến chơi, ở đây em cũng có công việc rồi."
Lâm Thanh Bách nhướng mày: "Em có thể có công việc gì?" Tên nhóc này từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc gì đàng hoàng.
"Đừng xem thường người khác, xã mua bán ở huyện ấy, sau này em quản chuyện nhập hàng. Việc này lớn đấy chứ, việc ăn uống đại tiện tiểu tiện của cả thị trấn này em đều lo hết." Lâm Thanh Tùng đắc ý nói.
Không uổng công mấy năm nay cậu ta lăn lộn, đừng thấy cậu ta cả ngày rảnh rỗi ở ngoài, nhưng đường lối cách thức cũng biết không ít đâu, muốn tìm một công việc thì có gì khó.
Lông mày Lâm Thanh Bách nhăn hết cả lại. Thằng ngốc này, nếu không phải nhìn gia thế của cậu ta thì còn có thể cho không cậu ta một công việc sao? Chỗ này việc nào cũng có người đảm nhiệm, tưởng rằng vào được xã mua bán dễ dàng vậy sao.
Anh cũng không định quản thúc thằng nhóc này nữa, lớn từng này rồi, để cậu ta tự mình lăn lộn vậy. Dù sao đến lúc đó ông già chắc chắn sẽ đến bắt người. Bây giờ anh cũng không thèm quản lí việc dạy dỗ thằng nhóc này.
Những đồng chí lâu năm ở nơi này không nhiều tâm tư như đám ông cụ non ở bộ đội.
Ngày thứ hai trong buổi họp ủy ban huyện, Lâm Thanh Bách vừa đến nhậm chức bộ trưởng bộ vũ trang đã đưa ra vấn đề kiểm tra cải cách nội bộ bộ vũ trang.
Ban ngày xuất hiện chuyện lưu manh, buổi tối có người nhà phá hoại trật tự xã hội, bộ vũ trang với danh nghĩa bộ đội giữ gìn hoà bình ở nơi này coi như là đã không làm tròn trách nhiệm một cách nghiêm trọng trong chuyện này. Nhất định phải cải cách, nhất định phải tự phê bình bản thân.
Lâm Thanh Bách rất nhanh nhẹn viết một bản kiểm điểm, thể hiện việc chỉnh đốn nội vụ, quyết tâm giữ gìn trật tự và hoà bình huyện Nam Giang của mình. "Sai phải biết sửa, dũng cảm chịu trách nhiệm, đội ngũ chúng ta bắt buộc phải có tư tưởng giác ngộ cách mạng như vậy, bộ vũ trang phải cải cách."
Phó bộ trưởng Lưu Kiến Quân quả thật là muốn chửi mẹ nó, nhưng đây lại là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, không thể mắng.
Chả là hôm qua khi nhậm chức, trong lòng ông ta không thoải mái, nên liên hệ với mấy người bạn già, để họ lạnh nhạt với người vị trí này một chút, có đáng phải chỉ gà mắng chó thế sao?
Hôm qua ngài còn chưa chính thức nhận chức, miệng nói là lỗi lầm của bản thân, nhưng chẳng phải là nói ông ta không quản lý tốt đội ngũ sao. Nhưng người ta cũng không chỉ rõ là trách nhiệm của Lưu Kiến Quân ông ta, mà là người ta sẵn sàng chịu tội, vui vẻ cải cách lại nội bộ. Lưu Kiến Quân còn không thể nói được gì. Nếu không nghĩa là tư tưởng giác ngộ không cao.
Cục trưởng Cao cũng cười ngượng nghịu.
Cảm ơn vị bộ trưởng trẻ tuổi này đã đội chiếc mũ này lên đầu bộ vũ trang, tuy rằng hoàn toàn không có chút liên quan gì đến bộ vũ trang người ta.
Chủ tịch huyện Tôn cười ha ha: "Nói ra thì chuyện này đúng là nên xử lí nghiêm khắc, đừng để thật sự xuất hiện án sai. Nếu không sẽ gây ầm ĩ khiến cho cả thị trấn đều không yên lòng mất. Nếu như kiểm tra là thật, nên xử lý thì phải xử lý. Tuyệt đối không nhân nhượng."
Cục trưởng Cao nói: "Chuyện này hôm qua đã sai người đi điều tra rồi, đối phương cũng thật sự chưa làm chuyện gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận