Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 452

"Đừng nói bậy, đây là chuyện lớn, phải suy nghĩ cho thật kỹ." Hứa Nam Nam khuyên đúng trọng tâm. Bây giờ cả văn phòng ai cũng biết Lý Vĩ Minh đang lo liệu cho việc kết hôn. Cả ngày đổi phiếu công nghiệp, đổi phiếu vải với bọn họ, còn bảo mọi người lúc đi công tác xem có đồ dùng gì có thể dùng cho kết hôn thì mang về hộ.
Hứa Nam Nam cảm thấy nếu như không gặp được Lâm Thanh Bách, đến tuổi tìm một người như Lý Vĩ Minh, cô cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Buổi chiều Lâm Thanh Bách lại đến sớm đợi ở cổng hầm mỏ, anh còn phát thuốc cho người ở phòng gác cổng.
Bây giờ chú Vệ nhìn thấy anh là vui vẻ.
Anh ấy đối xử với Hứa Nam Nam như cháu gái, trước đó biết được đứa nhỏ này phải sống ấm ức. Bây giờ thì cuộc sống ngày càng tốt hơn rồi, lại còn tìm được một người yêu tốt như này. Làm cho người ta cảm thấy luôn có thể có được hy vọng, cảm thấy cuộc sống của mọi người cũng sẽ ngày càng tốt hơn như thế.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Hứa Kiến Sinh chắp tay đi đến, cũng là đến tìm Vệ Quốc Binh.
Nhìn thấy Lâm Thanh Bách thì hắn ta đánh mắt quan sát đánh giá anh.
Lâm Thanh Bách đứng thẳng, gương mặt ung dung cười nhạt, không cảm thấy có chút mất tự nhiên nào. Nhìn thấy người trẻ tuổi như này, Hứa Kiến Sinh cũng tìm không ra có chỗ nào không tốt. Chuyện con gái mình tìm được người yêu đã truyền khắp hầm mỏ rồi, tất nhiên hắn ta cũng nghe thấy. Mặc dù trong lòng đã hạ quyết tâm không quản đứa con này, nhưng thật sự có chuyện này thì vẫn không nhịn được đến nhìn thử. Lo lắng nó gặp được người không tốt.
Vừa nhìn thì cũng thấy an tâm rồi.
Vệ Quốc Binh nhìn hai người đánh giá quan sát lẫn nhau nhưng lại không nói gì, khó xử ho khan cười giới thiệu: "Đây là người yêu của Nam Nam, đồng chí Lâm." Lại nói với Lâm Thanh Bách: "Đây là… chủ nhiệm Hứa." Cuối cùng cũng không nói là cha của Hứa Nam Nam, lo lắng sau khi nói ra sẽ khiến người ta càng lúng túng hơn.
Lâm Thanh Bách cười gật đầu, không nói chuyện. Đây chính là không hề có ý đối xử với đối phương như là cha vợ.
Trong lòng Hứa Kiến Sinh có chút không thoải mái, nhưng cũng không thể so đo, chỉ có thể xụ mặt hàn huyên hai câu với Vệ Quốc Binh rồi đi.
Đợi Hứa Kiến Sinh đi rồi, Vệ Quốc Binh có chút xấu hổ nói: "Nam Nam nói hết với cháu rồi à?"
Lâm Thanh Bách nói: "Nam Nam không nói gì, cháu nghe được từ em trai cháu. Những chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở hầm mỏ." Nam Nam quả thực không nói gì với anh, chỉ có điều là lúc sắp phải về quê thì sẽ nói sơ qua thân thế của mình cho anh. Những chuyện khác anh đều biết được từ chỗ người khác, cũng rất cặn kẽ. Cho nên vừa nãy anh gặp Hứa Kiến Sinh, không hề xem trọng hắn ta chút nào. Ngoại trừ việc sinh Nam Nam thì cuộc đời này của hắn ta quá thất bại.
Nghe thấy Lâm Thanh Bách nói như vậy, Vệ Quốc Binh gật đầu: "Đứa nhỏ Nam Nam này sống cũng không dễ gì. Chịu rất nhiều đau khổ, nhưng con bé thật sự là một đứa trẻ tốt."
Lúc Hứa Nam Nam đến thì nhìn thấy dáng vẻ đang nói chuyện khá vui vẻ của hai người.
Lên xe, Hứa Nam Nam bèn hỏi: "Sao ai anh cũng có thể nói chuyện được vậy. Em trai anh cũng vậy, có phải là nhà các anh di truyền phải không?" Đều là tính dễ làm thân. Chỉ là Lâm Thanh Bách có vẻ chững chạc hơn, không khiến người ta ghét.
Lâm Thanh Bách vừa đạp xe vừa nói: "Anh với nó không giống nhau, đối mặt với người mình ghét, một câu anh cũng thấy nhiều. Nó thì có thể sống với người ta như anh em ruột." Ví dụ như Lưu Hồng Quân, bây giờ thằng nhóc đó coi Thanh Tùng là anh em ruột luôn rồi, bắt đầu làm phản luôn rồi.
Hứa Nam Nam cười híp mắt lắc chân nhỏ của mình: "Ôi, anh với em hẹn hò, người nhà anh thật sự không phản đối à? Đừng để đến lúc có người vứt cho em tờ séc… khụ khụ, vứt cho em tờ phiếu lương thực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận