Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 396

Lại nhớ ra gì đó, cô nhóc nhỏ giọng nói: "Đúng rồi chị ơi, hôm qua chị nhỏ Cả còn nói gì đó với cha, hình như là về một sinh viên đại học, bảo muốn đến mỏ chúng ta, nhờ cha hỏi thăm giúp chị ấy. Chị nói xem chị ấy làm sao quen biết sinh viên đại học vậy nhỉ."
Chuyện này Hứa Nam Nam thực sự không biết. Trong lòng thầm nói Hứa Hồng này tính tình làm bậy, nhưng quan hệ cũng rộng ghê. Có điều có thể tụm lại với Hứa Hồng, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì!
Cuộc bình chọn công nhân viên tiên tiến trong hầm mỏ sắp đến giai đoạn tiến hành bỏ phiếu. Mấy ngày này, Hứa Nam Nam cũng bận làm những việc tích cực.
Về chuyện quyên góp của Ngô Kiếm, cô ngoài việc góp một cân phiếu lương thực thì không định cuốn theo hướng gió. Mà ngược lại, cô đi đến chỗ giếng mỏ để trao đổi với các công nhân, hỏi thăm xem lúc làm việc họ thường gặp phải khó khăn gì, những chỗ nào là bộ phận vật tư giải quyết được, những điều đó đều được ghi chép lại. Nhưng phàm là những điều thật sự thiếu sót, cô sẽ viết thành một lá đơn xin mua, xin mua vật tư, những vật tư để thỏa mãn cho việc phòng khi công nhân làm việc cần dùng đến.
Chuyện này được làm một cách sóng yên biển lạnh, không ai soi mói được sai lầm gì, và cũng tích cực hoàn thành chức vụ công việc của mình.
Bởi vì phương pháp Ngô Kiếm thực hiện trước đó quá dữ dội, thế nên trưởng ban Tiêu cùng với những người khác trong bộ phận vật tư đều không gây áp lực cho Hứa Nam Nam, bảo cô cứ thuận theo tự nhiên.
Bọn họ không muốn Hứa Nam Nam cũng trở nên giống Ngô Kiếm. Đến lúc đó, toàn bộ bộ phận vật tư phải đi đầu trong việc quyên góp giống như bên công đoàn mất.
Được một mà mất mười, so cái gọi là vinh dự, phiếu lương thực vẫn quan trọng hơn.
Tự bản thân Hứa Nam Nam cũng cảm thấy không cần phải lo lắng. Đối với chuyện của Ngô Kiếm, cô không hề để tâm. Hiện giờ đã kết thúc việc quyên góp rồi. Những công nhân khó khăn sẽ sớm tìm công đoàn để nhận lương thực. Khi đó mới là lúc những vấn đề bắt đầu.
Còn việc bản thân cô có được chọn hay không thì cô cũng rất bình tĩnh. Dẫu sao trước kia cũng chưa làm được bao nhiêu việc cho mỏ, không được chọn cũng hợp tình hợp lý, không cần cảm thấy đáng tiếc.
Tuy rằng mấy hôm nay Hứa Nam Nam bận bịu, nhưng cuộc sống cũng rất phong phú.
Lý Vĩ Minh đi công tác nên buổi trưa Chu Phương đến kéo cô đến nhà ăn ăn cơm. Vừa mới tìm được vị trí xếp hàng thì phát hiện Hứa Kiến Sinh cũng xếp hàng lấy thức ăn ngay bên cạnh. Hứa Linh ở phía sau thỉnh thoảng quan sát xung quanh. Nhìn thấy Hứa Nam Nam, cô nhóc vẫy tay cười.
"Em gái em giờ có thể ăn no rồi nhỉ." Chu Phương nói nhỏ.
Hứa Nam Nam cũng cười với Hứa Linh, sau đó cô đưa bát cơm cho Tương Lệ Lệ. Tương Lệ Lệ hừ một tiếng rồi lấy cho cô một muôi thức ăn lớn.
Lúc mang đồ ăn ra ngoài, Hứa Nam Nam cũng không biết có chuyện gì. Chu Phương thì vẫn vừa đi vừa nói nhỏ: "Nghe nói bây giờ cô ta có quan hệ tốt với một công nhân trong mỏ, tuyển được từ nông thôn. Đã bàn đến chuyện kết hôn rồi. Có vẻ như sau chuyện của Ngô Tình, tính tình của cô ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại."
Hứa Nam Nam gật đầu, lại nhìn Tương Lệ Lệ, vẻ mặt thù địch thật sự đã giảm đi nhiều. Không giống như lúc trước, mỗi lần nhìn ai cũng giống như người đó mắc nợ cô ta ghê lắm vậy. Giờ thì bình thường hơn nhiều rồi.
Có vẻ như con người ta phải trải qua một chút gì đó thì mới biết nên sống thế nào.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, vừa định ăn cơm thì ở chỗ xếp hàng xảy ra một cuộc hỗn loạn.
Hứa Nam Nam và Chu Phương nhìn qua, hình như có ai đó ngất xỉu.
"Cán sự Ngô ngất xỉu rồi, mau đưa đến phòng y tế đi." Có người hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận