Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 630

Giữa Hứa Hồng và Hứa Mai Tử, cách nhìn của Hứa Nam Nam đối về Hứa Mai Tử còn tệ hơn. Người này thông minh có mưu mô, nếu sử dụng những thứ này vào con đường đúng đắn thì không chừng còn có thể có chút phát triển. Kết quả thì suốt ngày chỉ tính toán cái này tính toán cái kia. Không chịu được khi thấy người khác sống hạnh phúc, lúc cần lợi dụng người ta thì sẽ dán tới, nói mình đã thông suốt rồi. Cô ta như thể nghĩ mình nói đã thông suốt rồi thì người khác phải tha thứ cho cô ta vậy. Sự ích kỷ đó còn ghê gớm hơn cả Lưu Xảo.
Hứa Nam Nam có lúc cũng không đoán ra được, rõ ràng là tuổi tác Hứa Mai Tử không lớn, tại sao tính tình lại trở thành như thế này.
Lại nghĩ đến sự khôn ngoan của Hứa Linh. Chỉ có thể nói trời sinh đã thế.
Hứa Mai Tử nhìn bóng lưng của Hứa Nam Nam, nghiến răng: "Tự mày quá đoạn tuyệt, đừng trách tao."
Hầm mỏ còn chưa tan làm thì Hứa Mai Tử đã xin nghỉ phép, đến bưu cục thị trấn gọi điện thoại. Cô ta quay số điện thoại ở tỉnh lỵ, đầu bên kia nhanh chóng có người nhận: "Tìm ai?"
"Tôi, tôi tìm bác sĩ Tôn. Tôi đến từ huyện Nam Giang." Hứa Mai Tử căng thẳng nói.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có người tiếp nhận điện thoại: "Cô là?"
"Hứa Mai Tử, làm việc ở mỏ sắt Nam Giang. Lần trước khi cô đến hầm mỏ để hỏi về chuyện của Hứa Nam Nam, chúng ta đã chạm mặt nhau vào lúc đó."
Tôn Hỉ Mai ở tỉnh lỵ nghe thế cũng nhớ ngay ra. Lần trước cô ta đến tìm Lâm Thanh Bách, nhưng không thấy anh đâu, lại nghe Cao Kiến Quốc nói về việc Nam Nam đó đầu cơ trục lợi đồ cổ. Thế là cô ta dứt khoát đến hầm mỏ để nghe ngóng về tình hình. Kết quả là cô ta biết được Nam Nam này không nhận cả cha mẹ ruột của mình, quả là lòng lang dạ sói. Lúc đó cô ta còn cảm thấy có lẽ anh Thanh Bách không rõ lắm về những chuyện này. Cho nên lúc đó cô ta có bảo người tự xưng là em gái của Hứa Nam Nam này đây giúp đỡ cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Nam Nam. Xem Hứa Nam Nam còn làm chuyện tồi tệ nào khác ở hầm mỏ nữa không. Chỉ cần tìm được chứng cứ thì cô ta sẽ hành động chiếu theo pháp luật. Tuyệt đối không thể để người như thế này ở bên cạnh anh Thanh Bách rồi hủy hoại tương lai của anh.
"Cô phát hiện được chuyện gì rồi à?" Tôn Hỉ Mai vội hỏi.
Hứa Mai Tử nói: "Tạm thời vẫn chưa. Nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi chỉ muốn xác nhận với cô, nếu tôi tìm ra được chuyện gì rồi thì sau này sắp xếp của tôi sẽ..."
Tôn Hỉ Mai bĩu môi khinh thường, cái nơi nhỏ bé này làm chuyện gì cũng phải đòi hỏi, không có tư tưởng tiến bộ chút nào. "Cô yên tâm, đó chỉ là chuyện nhỏ. Nếu cô có thể tìm được chứng cứ chứng minh cô ta có vấn đề thì tôi sẽ báo lên bên trên. Sau này chuyện điều động cô tới tỉnh lỵ công tác cũng không thành vấn đề."
"Có phải là công nhân chính thức không?" Hứa Mai Tử cố nén kích động hỏi.
"Đương nhiên."
Hứa Mai Tử hít vào một hơi: "Được, chuyện này tôi nhất định sẽ làm thật tốt. Sẽ nhanh chóng đưa tin cho cô."
Cất giấu và đầu cơ đồ cổ... Cần chứng cứ đúng không, không khó.
Sau hai ngày bận bịu, Hứa Nam Nam cuối cùng cũng được nghỉ một ngày.
Lâm Thanh Bách biết được thì đề nghị cùng đến tỉnh lỵ xem phim. Hứa Nam Nam ngẫm nghĩ, từ đầu năm đến giờ cô và anh Lâm thật sự chưa đến tỉnh lỵ hẹn hò lại. Hứa Nam Nam có bận rộn đến đâu cũng không muốn làm chất lượng cuộc sống bị giảm xuống, thế là cô vui vẻ đồng ý.
Lên xe, Hứa Nam Nam kiềm chế để mình không nhìn quanh những người trong toa xe. Giả vờ như không hề biết chuyện gì. Xuống xe rồi ra khỏi nhà ga, khi đến một nơi tương đối thoáng rộng cô bèn kề sát Lâm Thanh Bách hỏi: "Anh Lâm, sau này em có thể nhắc ra chút yêu cầu với bên trên không?"
Lâm Thanh Bách dừng lại, cười tít mắt nhìn cô đăm đăm, hai người nói chuyện kề nhau rất gần, như thể đang thân mật vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận