Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 428

"Đồng chí, cháu đang nhìn gì thế?" Bà cô đang sửa sang lại hàng hỏi.
Hứa Nam Nam sững sờ, cười nói: "Không có gì ạ, cháu đang nhìn xem thứ đồ cũ nào có thể sử dụng được."
"Ở đây nào có thứ nào có thể dùng chứ, đều là đồng nát sắt vụn cả mà." Bà cô lại cúi đầu.
Hứa Nam Nam chăm chú liếc nhìn, thật sự chẳng lọt được thứ gì có thể nhặt. Thế là dứt khoát rời đi. Chuyện đồ cổ này nếu gặp được thì sẽ gặp được, còn không gặp được thì do không may.
"Đồng chí ơi, khoan đã."
Mới vừa đi không xa, bỗng sau lưng có người gọi. Hứa Nam Nam tức khắc ngoảnh đầu nhìn, là người trẻ tuổi. Hơn nữa là người trẻ tuổi sắp xếp hàng trong trạm thu hồi đồ phế thải lúc nãy.
"Đồng chí có việc gì à?" Hứa Nam Nam hỏi.
Người trẻ tuổi nhìn sang hai bên, sau đó cười nói: "Tôi thấy cô muốn tìm đồ cũ phải không."
Hứa Nam Nam nghe nói thế, cảnh giác nói: "Không có, tôi chỉ xem chút thôi. Xem có thể tìm chút gì đó hữu dụng không. Dù sao chẳng phải bên các anh cũng sắp thu hồi những món đồ phế phẩm này sao, mục đích của chúng ta giống nhau."
"Đồng chí đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác đâu." Người trẻ tuổi vẫy tay: "Là thế này, tôi thường ngày hay làm việc ở đây, thấy những thứ còn có thể dùng được thì sẽ giữ lại. Nếu cô muốn tìm đồ, hay là cứ đến chỗ tôi xem thử?"
Hứa Nam Nam vừa nghe xong, chẳng trách vừa rồi ở trạm thu hồi đồ phế thải đó chẳng nhìn thấy được thứ gì hữu dụng, thì ra trùng hợp gặp được bạn cùng nghề rồi.
Người trẻ tuổi thấy Hứa Nam Nam im lặng, vội nói: "Thật sự có thể dùng được, đồ tốt cả. Không thì cô đợi đây đi, tôi về nhà lấy hai cái đến cho cô xem. Nhà tôi chỉ ở gần đây thôi."
"Ừ." Hứa Nam Nam gật đầu.
Thấy Hứa Nam Nam đồng ý, người trẻ tuổi vui mừng, bảo cô đứng đợi ở chỗ này, cậu ta thì nhanh chóng chạy vào con hẻm khác. Chưa đầy vài phút sau, người trẻ tuổi ôm đến một chiếc gương đồng nhỏ. Chiếc gương nhỏ nằm lọt trong bàn tay lớn, nhưng nhìn rất tinh xảo.
"Đồng chí nhìn xem, thứ này còn mới lắm. Mặc dù không nhìn rõ như gương thủy tinh, nhưng lại rất đẹp." Người trẻ tuổi nhiệt tình chào hàng.
Hứa Nam Nam cầm lấy quan sát, phía sau có họa tiết hoa được chạm rỗng, cực kỳ đẹp mắt. "Anh bán thật sao?" Người này thông thạo nhặt đồ cổ, không lý gì lại bán thứ mình nhặt được cho người khác.
"Đương nhiên. Nếu cô muốn thì cứ lấy đi, trong nhà tôi còn có vài cái." Người trẻ tuổi ra sức chào hàng nói.
Hứa Nam Nam thấy người ta nhiệt tình như vậy, càng thêm cảnh giác. "Nhặt được đồ cổ, sao phải bán đi?"
"Tôi mua chiếc gương đồng này là được rồi, bao nhiêu tiền?"
Hứa Nam Nam nói xong thì muốn đưa tiền để rời đi. Người trẻ tuổi thấy không dễ gì mới gặp được người này, sao lại vội đòi đi thế kia, thế là gấp gáp: "Ôi trời, đồng chí ơi, tôi nói thật cho cô biết là được chứ gì? Gì nhỉ, nhà tôi trước kia làm giúp việc trong nhà họ Tư, cô biết hiệu cầm đồ không, đó chính là nơi chuyên mua đồ cũ. Đây chẳng phải là công việc của trạm thu hồi đồ phế thải sao, gặp được thứ tốt thì không nỡ làm hư. Đem về nhà thì cũng tốn không ít tiền, tôi không chịu được."
Còn có một chuyện mà cậu ta không dám nói cho Hứa Nam Nam biết. Ông cha cậu ta biết nhiều hiểu nhiều, đầu óc và ánh mắt tỉnh táo hơn nhiều người. Thời nay, mặc dù trông có vẻ bình yên, nhưng nếp sống mỗi ngày mỗi khác, chung quy vẫn cảm thấy có phần bất thường. Những thứ này đặt ở trong nhà không an toàn, nhanh chóng đổi thành tiền mặt thì mới ổn. Có tiền rồi, không cần biết thói đời có thay đổi thế đi nữa thì cũng sẽ không cần phải chịu đói. Nếu một ngày nào đó có thể làm ăn buôn bán, thì đây sẽ là tiền vốn.
Hứa Nam Nam nghe thấy người này thế mà lại làm việc ở hiệu cầm đồ, mắt tức khắc sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận