Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 432

Sau này dù gì cũng sẽ biết được giá trị. Bây giờ không được, sau này có cơ hội sẽ đi hỏi Ngụy Tiểu Đông xem thử.
Ngày hôm sau, sau khi Hứa Nam Nam ký gửi đồ giải nhiệt tại bưu cục xong thì trực tiếp ngồi xe quay trở lại Nam Giang.
Về đến nhà vẫn còn là buổi sáng, vào cửa, thế mà Thạch Đầu và Mộc Đầu đều đã vắng nhà. Tiểu Mãn đang làm bài tập, còn bà Vu đang sửa áo quần.
Thấy cô trở về, bà ấy rất vui mừng: "Lần này trở về sớm lắm. Sau này cũng đừng đi xa nữa, cứ thế này thì ông bà cũng yên lòng."
Hứa Nam Nam cười: "Đi vì công việc mà bà." Rồi lấy vải ra: "Bà ơi, đây là cháu mua cho bà và ông đấy ạ, ông bà may hai bộ cộc tay mà mặc mùa hè cho mát mẻ."
Thấy Hứa Nam Nam lại đưa vải cho mình may áo quần, bà cụ sửng sốt, rồi lại thở dài nói: "Cháu ấy… ông bà đã già ngần này rồi…"
Chất vải sờ lên rất sướng. Mặc lên người chắc chắn sẽ rất mát mẻ.
Thấy Hứa Nam Nam cười hì hì, bà ấy cũng nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.
Phải nói với ông ấy mới được, phải viết thư gửi cho thủ đô, phải qua lại thân thiết với mối quan hệ này để sau này cho hai đứa nhỏ này được bảo đảm.
Buổi trưa lúc ăn cơm, ông Vu cuối cùng cũng dẫn hai thằng nhóc về nhà.
Ông Vu vô cùng thích đi tản bộ, trước kia thường hay đi một mình, bây giờ trong nhà có thêm hai thằng nhóc con nữa, thế là ông ấy bèn dẫn theo hai cậu đi cùng. Hai thằng nhóc cũng hiểu chuyện, dỗ dành cho mấy ông cụ bà cụ quanh đó vui vẻ không thôi.
Lúc trở lại, khuôn mặt của ông Vu đỏ lự luôn miệng khen hai thằng nhóc con thông minh.
Hai cậu nhóc phổng mũi không thôi.
"Đúng rồi, Nam Nam này, nghe Mộc Đầu và Thạch Đầu nói, cháu có người yêu rồi à, lúc nào dẫn về cho ông bà xem thử vậy cháu." Ông Vu cười híp mắt nói.
Hứa Nam Nam vừa nghe thì thoáng chốc mặt đỏ rực: "Đâu, đâu có đâu ông."
Bà Vu thấy vậy, lo lắng cô ngại ngùng, trừng ông Vu: "Ăn thì lo ăn đi, nói bậy gì đó, lúc nào nên dẫn về thì sẽ dẫn về thôi."
Ông Vu ngại ngùng sờ mũi. Chẳng phải do ông ấy chỉ muốn kiểm tra chút thôi sao?
Thoáng cái đã được cứu khỏi chủ đề này, ngay cả ngẩng đầu Hứa Nam Nam cũng không dám. Tại sao mọi người đều cảm thấy cô và anh Lâm là một cặp kia chứ.
Cô và anh Lâm?
Hứa Nam Nam sờ trái tim đang đập thình thịch của mình.
Tại quán cơm gần ủy ban huyện.
Lâm Thanh Bách đang ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt dửng dưng. Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh vừa vui vẻ gắp thức ăn cho ông cụ và bà cụ.
Vừa nói: "Ông bà nói xem, ngày nóng nực thế này, ông bà sao cứ phải đi qua đi lại làm gì."
Bà cụ cười nói: "Mẹ cháu nói muốn qua tìm cháu, ông bà nghĩ đã lâu không đến, nên cùng theo luôn." Nói xong lại nhìn người phụ nữ mặc quân trang ngồi bên cạnh: "Tiểu Uyển, không phải ngày nào con cũng nhắc mãi đến Thanh Tùng à, sao đến rồi lại chẳng nói lời nào."
Lý Uyển nhìn con trai mình: "Con thấy nó cũng chẳng thích nghe con nói chuyện." Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại hiện đầy vẻ yêu thương.
Lâm Thanh Tùng thì lại không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, cứ tận lực gắp thức ăn cho hai ông bà cụ.
Thấy con trai như vậy, ánh mắt của Lý Uyển mất mác, lại nhìn về phía Lâm Thanh Bách: "Hôm nay Thanh Bách cũng chẳng nói nhiều."
Lâm Thanh Bách cười nhạt: "Có chút chuyện công ạ."
"Con đó, tính tình từ nhỏ đã vậy rồi, lúc nào cũng gò bó." Lý Uyển cười nói. Bà ta không hề so đo sự lạnh lùng của Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh nói thầm: "Gò bó gì chứ, bận lo cho người yêu thì có."
Lý Uyển vừa nghe, ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Bách: "Người yêu? Con gái nhà ai vậy?"
Lâm Thanh Bách trừng mắt nhìn Lâm Thanh Tùng, dọa cho cậu ta phải rụt cổ lại.
Lại nhìn về Lý Uyển: "Hai người không biết nhau." Nói xong một câu ngắn gọn, anh cũng không định tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận