Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 768

Ba đứa nhỏ đều nghĩ nếu như cuộc sống cứ như vậy mãi thì tốt quá.
Lâm Thanh Bách đã không về nhà suốt nửa tháng nay. Ngày anh về, phong trần mệt mỏi. Ba đứa nhỏ vội vàng ôm chặt lấy anh.
Hứa Nam Nam lo lắng nhìn anh.
Lâm Thanh Bách mỗi tay xách một đứa, còn có một đứa đu trên người anh, anh đến trước mặt Hứa Nam Nam, đặt bọn nhỏ xuống đất rồi ôm chầm vợ con của mình: "Tốt rồi, sau này gia đình chúng ta có thể yên tâm ở bên nhau rồi. Qua đợt này, anh có thể đón ông nội bà nội của em đến đây rồi."
Trái tim vẫn treo lơ lửng của Hứa Nam Nam mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
Chóp mũi và hốc mắt không ngăn được cảm giác chua xót, chờ khi đầu mũi ửng đỏ và nước mắt chảy ra ngoài. Cô ôm chặt Lâm Thanh Bách vào lòng và khóc toáng lên.
Mọi thứ đang trở nên tốt hơn, những ngày khó khăn nhất cuối cùng cũng trôi qua.
Sau thời kỳ quá độ này, đất nước này sẽ trở nên lớn mạnh, giàu có và sung túc giống như trong ký ức của cô.
"Sao mẹ lại khóc?" Nhị Bảo nói.
Đại Bảo đảo mắt nói: "Mẹ nhớ cha đấy. Phụ nữ chính là như vậy, không thể nào rời khỏi chồng của mình."
"Ra ngoài, ra ngoài, mấy đứa nhỏ xấu xa này, chẳng nói được câu nào đàng hoàng." Hứa Nam Nam đang khóc rất nhập tâm, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ thì giận đến mức khóc không ra nước mắt được nữa.
Ba đứa nhỏ chợt phát hiện từ ngày cha của chúng nó trở về, cuộc sống này không cách nào chịu được nữa. Không có đồ ăn ngon, không có chuyện xưa để nghe, hơn nữa còn phải ngày ngày đến lớp.
Mãi đến kỳ nghỉ đông, gia đình lại phải chuyển nhà.
Lần này, gia đình họ chuyển sang một căn nhà lớn hơn và có sân nhỏ. Lúc này, bọn nhỏ đều cảm thấy thích thú, không ngừng chạy loạn khắp nơi, lên lầu rồi lại xuống lầu.
Buổi tối, hai vợ chồng bàn nhau xin nghỉ mấy ngày. Họ muốn cùng nhau đến Tây Bắc một chuyến.
"Có thể đón người về rồi sao?" Hứa Nam Nam hỏi.
"Ừ, bên trên đã có chỉ thị, những người được phái xuống nông thôn đều có thể trở về rồi. Anh nghĩ đường sá xa xôi nên đi phải đi đón một chuyến. Dù thế nào đi nữa thì suốt mười năm nay anh vẫn chưa làm tròn chữ hiếu. Bây giờ có thể làm chút nào hay chút đó."
Hứa Nam Nam gật đầu. Lâm Trường Chinh và Lý Uyển ở nông thôn đã mười năm rồi, tuy rằng trong mấy năm đó Hứa Nam Nam có gửi đồ sang, nhưng lại chưa từng đến thăm lần nào.
Lâm Thanh Bách đã hỏi thăm tình huống bên đó, điều kiện sinh hoạt tất nhiên không tốt, bệnh cũ của Lâm Trường Chinh đã tái phát mấy lần, khó khăn lắm mới có thể giữ được mạng sống. Sức khỏe của Lý Uyển cũng không quá tốt, người đã già đi không ít.
"Vả cả cha anh nữa, anh muốn đón ông ấy về sống chung với chúng ta." Lâm Thanh Bách nở nụ cười ấm áp.
Hứa Nam Nam nhìn biểu cảm trên mặt anh thì biết người mà anh nhắc đến là ai.
"Hạ... Cha có thể ra ngoài rồi sao? Hình như bên đó cần phải bảo mật."
"Nơi dưỡng lão của bọn họ đã được sắp xếp cả rồi, nhưng phía cha thì anh tự mình sắp xếp, hẳn là không có vấn đề gì. Tài liệu mấy năm nay đều lấy từ chỗ chúng ta để cha về nhà, bọn họ cũng không thể nói gì."
Hứa Nam Nam nghe vậy thì mừng rỡ không thôi.
Quả nhiên, mọi thứ đều càng ngày càng tốt hơn. Mọi người trong nhà sắp được đoàn tụ rồi.
Hứa Nam Nam cứ tưởng rằng người trở về đầu tiên có lẽ là vợ chồng Lâm Trường Chinh, nhưng không ngờ một người khác đã quay về trước.
Mười năm không gặp, Hứa Nam Nam suýt chút nữa đã nhận không ra.
Người trước mắt mặc đồng phục của sở nghiên cứu, đeo kính, trông rất lịch thiệp, vậy mà lại là thằng nhóc không đứng đắn Lâm Thanh Tùng.
Hứa Nam Nam đứng trước cửa nhìn người đến rất lâu, sững sờ không dám nhận.
Lâm Thanh Tùng bình tĩnh chỉnh lại kính mắt: "Chị dâu, em biết mình rất đẹp trai, nhưng chị không cần phải nhìn em như thế này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận