Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 234

Vu Đông Lai xua tay: "Không sao, con người cô ta là như vậy, suốt mấy năm nay cứ luôn nhìn chằm chằm căn nhà đó. Nam Nam à, ông nói thật với cháu, người nhìn chằm chằm căn nhà đó không chỉ có một Lý Kim Hoa vừa nãy, ai cũng nhìn chằm chằm cả đấy. Đều muốn ở trong ngôi nhà rộng rãi đó."
Hứa Nam Nam biết sự thật về sự khan hiếm nhà cửa ở thị trấn bây giờ, một đại gia đình ở trong một gian phòng, chỉ kéo một cái rèm, ba đời ở chung một phòng cũng có nữa. Cho nên lúc đầu cô nhìn thấy căn nhà Vu Đông Lai cho mình thì mới vui mừng như thế.
Cô thích căn nhà rộng rãi, sạch sẽ, cô không muốn chen chúc với nhiều người.
Thấy Hứa Nam Nam không nói chuyện, bà Vu tưởng cô bị dọa sợ hãi, cười nói: "Đừng nghe lời hù dọa của ông ấy, những người đó có muốn cũng vô dụng. Căn nhà này của ông bà hồi đó là do chủ tịch huyện nói cho phép giữ lại. Không ai có thể cướp được."
Trên thật tế, căn nhà này theo lý là phải tịch thu thành của công, dù sao hai vợ chồng nhà họ Vu lúc đó còn làm công nhân ở xưởng, xưởng cũng sắp xếp nhà cửa để ở, căn nhà đó hoàn toàn không cần dùng đến. Nhưng năm đó, con trai hai người vẫn còn, bọn họ muốn giữ lại cho con trai sau này kết hôn.
Có con trai đi lính, hơn nữa còn là sĩ quan, nhiều ít cũng phải chăm sóc quan tâm đôi chút.
Sau này, con trai hai người hy sinh, huyện muốn thu hồi căn nhà lại, lúc đó bà cụ đã ngất xỉu. Căn nhà này đối với bà ấy không chỉ là ngôi nhà, mà còn là thứ tưởng niệm duy nhất về con trai mình.
Vu Đông Lai dứt khoát viết một phong thư cho thủ trưởng của con trai lúc đó, nói ra tình hình trong nhà, lúc ấy thủ trưởng đó rất tức giận, các chiến sĩ vừa hi sinh là đã đến cướp nhà cửa của chiến sĩ, đây không phải là làm người ta thất vọng sao. Cho nên thủ trưởng đó đã đích thân gọi điện cho chủ tịch huyện khi đó để giữ căn nhà lại.
Cho nên căn nhà này vẫn luôn để trống bao năm nay, không ai dám thò tay vào. Cũng có người thèm muốn, đợi vợ chồng nhà họ Vu chết thì đương nhiên căn nhà này sẽ đến tay mình.
Nhắc đến sự kiện năm đó, bà Vu vẫn bật khóc.
"Ông Vu cũng muốn để bà vào nhà đó ở, dọn ra khỏi căn nhà này cho các đồng chí khác vào ở. Nhưng bà không nỡ đi. Căn nhà này là nơi con trai bà lớn lên, bà ở đây luôn có thể nhớ về chuyện lúc nhỏ của thằng bé. Bà chừng này tuổi rồi, cũng không sống được mấy năm nữa, không muốn quan tâm đến những người khác."
Vu Đông Lai nói: "Không chuyển đi thì không chuyển đi, đây là căn nhà do xưởng sắp xếp cho chúng ta, có phải là chúng ta cướp đâu. Xưởng không bảo chúng ta chuyển đì thì việc gì phải chuyển đi vì những người đó. Ở đây rất tốt. Căn nhà đó bây giờ để hai chị em Nam Nam ở cũng rất tốt. Nhà của con trai chúng ta, tuyệt đối không cho những người rắp tâm bất chính vào ở."
"Ông Vu, hai ông bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho căn nhà đó, sẽ không để hư hỏng chút nào đâu ạ." Hứa Nam Nam nghiêm túc bảo đảm.
Căn nhà giữ lại được sau bao nhiêu trắc trở, cho dù ông bà Vu không nói nhưng cô cũng sẽ bảo vệ nó.
Trên khuôn mặt gia nua của Vu Đông Lai mang theo mấy phần vui mừng và thanh thản: "Các cháu cũng đừng lo, có chuyện gì thì đến tìm ông, ông sẽ đi nói. Xem thử ai dám cướp lấy."
Hứa Nam Nam cười nói: "Ông Vu, cháu còn lâu mới sợ những người đó. Chúng ta không trộm không cướp, căn nhà này nên của ai thì chính là của người đó, ai cũng không thể cướp được."
Trải qua chuyện hôm nay, cô không dám để ai đến tìm Vu Đông Lai nữa. Sau này gặp phải chuyện như vậy, tự cô sẽ giải quyết.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Nam Nam bắt đầu thu xếp đồ dùng cho ngôi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận