Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 333

Bọn họ đều để ý đến những vật liệu xây dựng đó, suy nghĩ xem lần này chia nhà có thể đến lượt nhà mình không. Đến Lý Vĩ Minh cũng lắp ba lắp bắp nói với Chu Phương đừng vội kết hôn, như vậy họ là hai công nhân, tỷ lệ chia phòng cao hơn.
Những năm nay đã quyết định hẹn hò với nhau thì việc kết hôn là chuyện sớm muộn, nếu được chia nhà ở, vậy thì càng tốt biết bao. Suy nghĩ lần này của Lý Vĩ Minh không trách được, cả Hứa Nam Nam cũng không thể dùng quan niệm của thế kỉ hai mươi mốt để nói anh ấy không tốt.
Nhưng Chu Phương lại không vui. Cảm thấy Lý Vĩ Minh sớm không nhắc, muộn không nhắc, nhất định nhắc đến chuyện này trước khi chia nhà, như vậy là cưới nhà hay là cưới chị ấy.
Cứ thế làm Lý Vĩ Minh nghẹn họng đến mức không nói nổi. Chuyện này coi như kết thúc ở đây.
Hứa Nam Nam còn chưa từng nghĩ đến chuyện khuyên Chu Phương suy nghĩ thêm thì cô gái này đã nhịn không nổi nói với Hứa Nam Nam trước: "Chị đương nhiên cũng muốn có nhà rồi. Nhưng chị chỉ mong anh ấy có thể để tâm đến chị, nếu lấy chị vì căn nhà, sau này chỉ phải xếp sau căn nhà rồi. Chị thà rằng sau này một nhà ba thế hệ sống cùng nhau, cũng không bằng lòng để người mình yêu không để tâm đến chị. Nói câu em không muốn nghe, tuy rằng nói chủ nhiệm Hứa làm cha chẳng ra sao, nhưng làm chồng lại không có chỗ soi mói. Vợ chủ nhiệm Hứa làm hại đến mức mất cả căn nhà, cả nhà phải chen chúc trong phòng kí túc xá độc thân nhưng người ta cũng chẳng nói gì. Em nói đổi thành người khác, còn không phải đã giày xéo vợ mình sao."
Nghe Chu Phương nói như vậy, Hứa Nam Nam cũng cảm thấy tình cảm hai vợ chồng này quý hơn vàng. Hơn nữa tình cảm quý hơn vàng thì không nên có con, làm gia đình không con tốt biết bao.
Lúc này hai vợ chồng tình cảm quý hơn vàng đó cũng đang bàn bạc về chuyện nhà ở.
Nhưng từ đầu đến cuối người bàn là Lý Tĩnh, Hứa Kiến Sinh chỉ nghe.
Hiện tại Hứa Kiến Sinh vẫn đang ở ngoài, dù sao thì chen chúc ở cùng một phòng kí túc xá với cháu gái cả khiến hắn ta cảm thấy không quen, thế nên dứt khoát sống ở phòng kí túc xá độc thân ở bên ngoài. Để Lý Tĩnh dẫn theo đám trẻ ở đây. Như vậy thì một nhà sống cũng không chen chúc nữa. Thậm chí hắn ta thấy sống như vậy cũng được lắm. Cũng chỉ Lý Tĩnh suốt ngày nghĩ đến chuyện nhà cửa.
Lần này vừa nghe có nhà sắp chia thì lại nhân lúc cùng ăn cơm trưa nhắc đến chuyện này.
"Không phải vì em, thì cũng vì Hồng Hồng, anh cũng nên đi tranh lấy cái nhà này. Người yêu của con bé là người xuất thân từ gia đình cán bộ, nhà cửa người ta vẻ vang như vậy, nếu thấy nhà chúng ta đến nơi ở cũng không có, người ta sẽ nghĩ nhà chúng ta ra sao."
"Ai nói chúng ta không có chỗ ở, chỗ này không ở được sao? Chê phòng nhỏ thì nhà ở quê cũng rất rộng rãi, cũng có thể lấy ra được."
"Bác, căn nhà ở dưới quê thì tính là cái gì chứ, người ta sống trong khu tập thể của ủy ban huyện đấy." Hứa Hồng ở bên cạnh hét lên không vui.
"Khu tập thể ủy ban huyện?"
Hứa Kiến Sinh hừ một tiếng: "Nếu các cháu đã hẹn hò thì sao không thấy cậu ta đến thăm bác và bác dâu cháu. Không có lòng thành, nhà chúng ta cũng không cần." Đối với người yêu của cháu gái cả, Hứa Kiến Sinh không hề xem trọng cậu ta. Người ta sống ở khu tập thể ủy ban huyện, sao có thể tìm một cô gái không có hộ khẩu, lại còn đang đi học chứ. Chỉ nhìn việc người ta chưa đến nhà đã biết là có ý gì. Chỉ có Lý Tĩnh và mấy người ở quê mới ôm ấp hi vọng.
Lý Tĩnh nghe Hứa Kiến Sinh nói như vậy, cũng nhìn Hứa Hồng nói: "Hồng Hồng hay là cháu mời người ta đến nhà ăn bữa cơm đi. Nếu cảm thấy chỗ này không đẹp, chúng ta đến nhà hàng quốc danh ăn cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận