Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 692

Vì chuyện này mà tâm trạng của hai người rất tốt. Ngồi lên xe rồi, Hứa Nam Nam không khỏi ngâm nga một bài hát.
Chiếc xe lướt nhanh trên phố, khóe mắt Hứa Nam Nam bỗng lướt qua một người. Nhìn lại thì thực sự đúng là người quen.
Cô không cần phải nghĩ cũng biết là làm gì rồi. Chỉ là cảm thấy cô gái này có phải quá cố chấp rồi không.
Trước đây còn có thể nói là vì cứu rỗi Lâm Thanh Bách đáng thương, nhưng hiện tại Lâm Thanh Bách không hề đáng thương chút nào, sao vẫn không chịu từ bỏ nhỉ.
Chẳng lẽ cho rằng kẻ đáng thương này đã được cô ta cứu cho nên không thể dễ dàng nhường cho người khác?
Chờ xe đến cổng mỏ, cô nhìn Lâm Thanh Bách, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu để em biết anh nhìn những đồng chí nữ khác, anh sẽ phải chịu hậu quả đấy."
Nhìn biểu cảm không hiểu chuyện gì xảy ra của Lâm Thanh Bách, cô cười tít mắt đi vào trong mỏ.
Lâm Thanh Bách thấy điệu bộ mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi của cô, mỉm cười một cách bất lực, quay người đạp xe một mạch đến bộ vũ trang.
Còn chưa vào tới trong sân đã thấy Tôn Hi Mai ôm một gói hàng đứng trong sân. Nghĩ tới vẻ mặt và giọng điệu vừa rồi của Hứa Nam Nam thì cũng hiểu ra ít nhiều, đồng thời cũng thấy hơi buồn cười.
Cô bé biết rõ anh sẽ làm thế nào mà còn cố tình dọa anh nữa.
Sau khi xốc lại tâm trạng, anh cau mày bước vào trong: "Đồng chí Tôn Hi Mai, sao cô lại đến đây?"
Nhìn thấy Lâm Thanh Bách, Tôn Hi Mai mừng rỡ: "Anh Thanh Bách, em mang đồ qua cho anh. Dì Lý nhờ em mang qua đây." Nói rồi lấy từ trong túi xách ra một cái áo len.
Lúc này đã vào những ngày nóng nhất của mùa hè, trời đang nóng. Cô ta cầm một chiếc áo len thì có phần không bình thường.
Lâm Thanh Bách nhìn một cái nhưng không nhận.
Tôn Hi Mai thấy vậy, vội nói: "Anh Thanh Bách, đúng là dì Lý bảo em đưa qua thật mà, nếu không anh có thể gọi điện về hỏi xem."
"Không cần đâu. Bên này tôi không dùng tới. Tôi cũng không thích mặc mấy cái này. Cô giúp tôi mang về đi."
Về cả công và tư mà nói, anh bây giờ không thể liên hệ gì với người nhà họ Tôn.
Hơn nữa, những chuyện tốt lần trước Chương Lỗi nói, anh vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Bên phía Tôn Bác Văn có lẽ đang không yên phận. Lúc này, Tôn Hi Mai xuất hiện... Đúng là khiến người khác phải suy nghĩ rồi.
"Anh Thanh Bách, đây là tấm lòng của dì Lý. Anh chẳng qua, chẳng qua là không muốn gặp em, nhưng cũng không thể vì thế mà không màng tới tấm lòng của dì Lý chứ anh." Tôn Hi Mai uất ức nhìn anh.
Vì sao cô ta làm nhiều việc như vậy mà anh Thanh Bách lại ngày càng khó chịu về cô ta. Cô ta có điểm gì không bằng Nam Nam kia chứ? Ít nhất cô ta sẽ không làm hại anh Thanh Bách tới mức không còn tiền đồ. Trước đây, khi anh Thanh Bách đau khổ nhất, là cô ta đã ở bên cạnh anh, là cô ta đã cổ vũ rồi động viên anh Thanh Bách vượt qua. Vậy dựa vào cái gì mà Nam Nam lại nhảy vào và cướp anh Thanh Bách đi chứ.
Bây giờ, cô ta cũng đến Nam Giang rồi. Cô ta không tin là thời gian dài trôi qua, anh Thanh Bách không thể phát hiện ra những điểm tốt của cô ta.
Cô ta cũng không quan tâm về thái độ không tốt của anh Thanh Bách hiện tại. Khi còn nhỏ, anh Thanh Bách đã như vậy rồi, không thích nói chuyện với người khác. Cô ta không phải đã chấp nhận điều đó nhiều năm như vậy rồi sao.
"Tôi sẽ nói với dì, cô về trước đi. Đây là nơi làm việc, sau này không được tùy tiện đến đây nữa." Lâm Thanh Bách nói với vẻ mặt xa cách, cũng không thèm đưa mắt nhìn cô ta. Nói xong đi ngay vào phòng làm việc và đóng cửa lại.
Tôn Hi Mai nhìn cánh cửa bị đóng lại, cô ta ôm chặt lấy cái áo len, cắn môi, mắt đỏ hoe. Cô ta vẫn chưa nói với anh về chuyện mình đã đến Nam Giang rồi, sau này sẽ làm việc ở bệnh viện huyện và lại có thể ở bên cạnh anh như trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận