Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 106

“Mẹ, mẹ nói xem nó tiêu hết số tiền đó chua?” Trương Thúy Cầm cố ý nói.
Lưu Xảo nhìn cô ta, ngoan ngoãn không có lên tiếng.
Bà Hứa lại phấn chấn, nghe thấy vậy thì lập tức chấn động: “Hừ, bây giờ chúng ta sẽ lên núi xem, thế nào cũng phải lấy đồ của nhà chúng ta về!”
Ông Hứa không đồng ý nói: “Chúng nó đã không còn trên hộ khẩu nhà chúng ta, sao có thể tùy tiện lấy đồ nhà người ta.”
“Cho dù chúng nó không phải người trên hộ khẩu nhà chúng ta, thì cũng là người của nhà ông Hứa. Sinh ra là người của nhà ông Hứa, chết cũng là ma của nhà ông Hứa, đây là chuyện không sửa đổi được. Dù trong tay chúng nó có thứ gì thì đều là của nhà ông Hứa, sao tôi không thể lấy? Thúy Cầm, chúng ta đi!” Nói xong tức giận đi ra ngoài.
Lưu Xảo liếc nhìn ông Hứa, lại không theo sau, cười nói: “Cha, mẹ vào núi, nếu không thì con làm thức ăn cho cha ăn trước.”
Ông Hứa cũng rất đói bụng, không nhịn được mà gật đầu: “Chúng ta ăn trước, mặc kệ họ.”
Lúc bà Hứa dẫn Trương Thúy Cầm lên núi, nhà Tống Quế Hoa đang vui vẻ chuẩn bị ăn sủi cảo.
Tống Quế Hoa giữ lại một bát cho Hứa Quý, lại muốn để lại một nửa cho chị em Hứa Nam Nam, Hứa Nam Nam nói: “Hiếm khi ăn sủi cảo, kiểu gì cũng phải để Tiểu Mãn và Mộc Đầu Thạch Đầu ăn đủ. Nếu thím để lại cho cháu, khiến Thạch Đầu và Mộc Đầu không ăn no, cháu và Tiểu Mãn cũng không ăn ngoài.”
Nói xong thì bảo Tống Quế Hoa bỏ sủi cảo xuống.
Một nồi sủi cảo lớn mới ra lò, bọn nhỏ đã chảy nước miếng mà vây quanh. Mỗi người một bát lớn, phối hợp với dưa chua và đậu chua, ăn vô cùng ngon.
Hứa Nam Nam cũng ăn rất thỏa mãn, kiếp trước cô không ăn sơn hào hải vị, nhưng đã ăn rất nhiều thức ăn ngon, chẳng qua rất ít khi ăn thịt heo thơm ngon thế này. Trước đây lúc cô đến Trùng Khánh du lịch, từng ăn một bữa bún thịt nhiều mỡ trong một quán nhỏ, Hứa Nam Nam ăn vào miệng lại không bị ngấy.
Từ đó về sau, ăn thịt heo khác sẽ thấy khó chịu.
Lần này thịt heo còn ngon hơn thịt heo cô từng ăn ở Trùng Khánh trước đây, phối hợp với rau dại tươi, ngon đến mức khiến người ta nhớ mãi.
Người cả nhà đang ăn ngon, bà Trần bỏ bát đũa xuống, nhìn hai chị em Hứa Nam Nam: “Nam Nam, những chuyện vào hôm nay, cháu cũng đừng sợ. Điều kiện nhà bà không tốt, không nuôi nổi cháu và Tiểu Mãn, nhưng dù gì cháu cũng là người trên hộ khẩu nhà bà, thì cũng là người của nhà bà. Trước giờ nhà bà không để ai ức hiếp, nếu người ở sau nhà ức hiếp cháu nữa, cháu hãy nói với mọi người. Bà Trần của cháu không có bản lĩnh khác, mắng chửi người khác thì vẫn rất giỏi.”
Trong lòng bà Trần hiểu, bà ấy bị bữa sủi cảo này lấy lòng rồi. Đồ tốt như vậy mà Nam Nam cũng có thể mang tới nhà bà, điều này chứng tỏ Nam Nam thật sự xem họ là người một nhà.
Người ta đã xem họ là người một nhà, bà ấy nhận lợi ích của người ta, còn đẩy người ta ra ngoài thì xấu xa quá.
Bà Trần không cảm thấy mình là người tốt, nhưng bà ấy cũng không muốn làm người xấu không có lương tâm, quyết định sau này xem hai đứa bé là cháu gái mà thương yêu. Thậm chí nghĩ rằng, nếu năm nay phát lương thực mùa thu, trong nhà đủ ăn thì để hai chị em tới nhà sống. Nhưng mà năm trước lương thực mùa thu không đủ, bây giờ bà ấy cũng không dễ mở miệng.
Hứa Nam Nam vẫn chưa lên tiếng, Tống Quế Hoa đã vui mừng trước: “Nghe thấy chưa, sau này bà Trần sẽ là chỗ dựa cho hai đứa, sau này cũng không cần sợ ai.”
Hứa Nam Nam vẫn rất kinh ngạc về thu hoạch bất ngờ này, cô thật sự chưa từng có suy nghĩ dùng những thứ này lấy lòng cả nhà Tống Quế Hoa, chẳng qua là muốn thể hiện cảm ơn mà thôi.
Cơm nước xong, Hứa Nam Nam chuẩn bị dẫn Tiểu Mãn về núi làm việc. Không ngờ còn chưa ra ngoài, thì nghe thấy có người ở bên ngoài kêu: “Nam Nam, bà cháu và thím Hai của cháu đến căn nhà trên núi của cháu lấy đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận