Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 809

Cô cũng không trực tiếp nói với con trai đây là thú vui yêu đương. Chỉ có thể xoa đầu con trai và nói: "Ngoan, không phải cô gái thông minh nào cũng giống như thế đâu."
Trên mặt Nhị Bảo đầy vẻ nghi ngờ. Dù sao người phụ nữ thông minh nào cậu bé thấy cũng đều rất khó đối phó, chẳng hạn như mẹ của cậu bé, chẳng hạn như dì hai cậu bé, chẳng hạn như giáo sư Chu…
Phụ nữ thông minh phải để cho đàn ông dỗ dành. Sau này cậu bé còn không phải sẽ bị ức hiếp tới chết luôn sao. Không được, sau này phải tìm một người ngốc ngốc một tí.
Bởi vì Nhị Bảo có cảm tưởng xấu, thế nên Nam Nam cũng không cho cậu bé đi do thám tình hình nữa.
Lý Uyển thì suốt ngày ở nhà than phiền, nói Lâm Thanh Tùng bây giờ đã không định lập gia đình gì rồi, ngay cả nhà cũng không về. Đối với việc này, Lâm Trường Chinh cảm thấy không sao cả. Dù sao con trai lớn cũng sinh được ba đứa cháu, lớp sau trong nhà cũng có rồi, đứa con út muốn như thế nào thì như thế đấy đi, bận tâm làm gì chứ. Lại nói, hiến dâng cuộc đời cho sự nghiệp khoa học cũng rất tốt. Không hổ thẹn với nhà họ Lâm bọn họ.
Hứa Nam Nam cũng không giải thích giúp Lâm Thanh Tùng, dù sao hiện giờ thằng nhóc này cũng đã quên mất công thần là cô rồi, để cho cậu ta gánh tội cũng không gì đáng trách.
Hứa Nam Nam không để ý đến chuyện này nữa, ngược lại có người quan tâm đến chuyện này.
Ngày tết ông táo, Cổ Lỗ Sĩ đột nhiên gửi tặng cô một món quà, có điều không phải tặng cô. Mà là tặng cho em chồng Lâm Thanh Tùng của cô.
Cổ Lỗ Sĩ: "Cảm thấy có thể có ích đó."
Có lúc Hứa Nam Nam sẽ nói chuyện về các thành viên trong gia đình của mình cho Cổ Lỗ Sĩ nghe, thế nên Cổ Lỗ Sĩ biết về chuyện của Lâm Thanh Tùng cũng không lạ. Chỉ là cảm thấy món quà này của đối phương làm người ta có hơi bối rối. Một cái ván giặt quần áo bằng gỗ, trông rất chắc chắn.
Cái này là để làm gì vậy, để Lâm Thanh Tùng mang về sở nghiên cứu giặt quần áo sao?
Hứa Nam Nam hỏi Cổ Lỗ Sĩ.
Cổ Lỗ Sĩ im lặng một hồi mới hồi âm.
Cổ Lỗ Sĩ: "Sau này kết hôn có thể dùng tới mà." Thứ thiết yếu trong nhà đấy. Ông hai giờ đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn không thành thật, nghe nói trong phòng của bà hai năm nào cũng có chuẩn bị thứ này.
Nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần bà hai chuẩn bị thứ này là ông Hai không dám không đứng đắn nữa. Cậu Hai học hư theo ông hai, suốt ngày cứ buông thả rong chơi khắp nơi.
Cổ Lỗ Sĩ không nói rõ ràng, cơn đau đầu lần trước bây giờ vẫn còn đọng lại như mới trong đầu cậu ta. Cậu ta không dám nữa.
Nhưng Hứa Nam Nam lại đánh hơi ra được mùi gì đó.
Quả nhiên sau khi đăng xuất, cô vừa đi xuống dưới lầu thì nghe thấy Đại Bảo gọi cô, nói ông bà bảo đến nhà ăn bữa cơm chung.
Những năm trước luôn bận rộn, thế nên đều là ai về nhà nấy, có chuyện mới tụ họp lại cùng nhau ăn cơm. Lần này là ngoại lệ. Hứa Nam Nam hỏi: "Sao thế?"
Đại Bảo trả lời: "Bà nội không nói, nhưng bà vui vẻ lắm."
Thế là Hứa Nam Nam kéo mọi người đến nhà Lâm Trường Chinh.
Lý Uyển ra vẻ thần bí, đợi Hứa Nam Nam đến mới nói chuyện hôm nay cho Hứa Nam Nam nghe: "Thằng nhóc Thanh Tùng này cũng không biết làm sao mà đột nhiên yêu đương rồi, lại còn nói muốn đưa về ra mắt. Còn kêu gào đòi kết hôn nữa."
Lý Uyển mặt mày phơi phới hồng hào, cả người tràn đầy sức sống như trẻ ra mấy tuổi.
Hứa Nam Nam cũng cười theo, cô không tiện nói với Lý Uyển rằng giờ vui vẻ quá sớm, sau này con trai dì mà bị con gái nhà người ta quản chặt quá, lúc đó dì đừng thấy ghen là được.
Có điều nói ra thì, ngay cả Lâm Thanh Tùng cũng quản thúc được thì đoán chừng giáo sư Chu cũng sẽ không phải chịu sự khốn đốn của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận