Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 126

Hạ Thu Sinh đưa ra mấy câu, cũng biết nền móng của Hứa Tiểu Mãn dày bao nhiêu. Sau đó ông ấy hướng dẫn từng bước, tiết học đầu tiên đã khiến Hứa Tiểu Mãn học ít hiểu nhiều. Nhất là ông ấy dạy vài phương pháp học tập, Hứa Nam Nam đến từ thế kỷ hai mươi mốt cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy người có ăn học thời này, quả nhiên rất đỉnh.
Buổi trưa dạy học xong, Hạ Thu Sinh đưa cho Hứa Nam Nam mấy câu, để hiểu rõ trình độ của cô.
Hứa Nam Nam nhìn đề toán tiểu học trên giấy, trong lòng hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nghiêm túc làm đề. Hết cách rồi, đề quá đơn giản, cô cũng ngại làm sai.
Chờ Hạ Thu Sinh làm xong một chuyến, quay lại dành thời gian xem bài thi, không khỏi kinh ngạc: “Cháu tự học rất tốt đấy.”
Hạ Thu Sinh kinh ngạc nói một câu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lại ra mấy đề.
Lần này làm thẳng lên chương trình trung học, Hứa Nam Nam lục lọi làm hai câu, những câu khác đều bỏ trống, trong thôn chỉ một trường tiểu học thôi...
Mặc dù như vậy, Hạ Thu Sinh quay lại thấy cô làm được hai câu, trong lòng cũng rất chấn động.
Tự học mà có thể học chắc thế này, hơn nữa còn làm được câu chưa từng học, dùng kiến thức từng học để làm, thế này là thiên phú rất cao đó. Hơn nữa cô bé này còn sống trong gia đình như vậy, thời gian để học chắc chắn không nhiều.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc, hạt giống tốt như vậy lại mai một trong thôn nhỏ này. Điều ông ấy đáng tiếc hơn là, nếu ông ấy không rơi vào tình cảnh này, vẫn là giáo viên của đại học tỉnh thì nhất định ông ấy sẽ tự mình dạy dỗ cô bé này, để cô phát huy thiên phú của mình đến mức cao nhất, nhất định sau này sẽ là một nhân tài vượt trội.
Lúc này ông ấy lại mong Lý Thành Văn tới muộn một chút, như vậy ông ấy có thể dạy thêm cho đứa bé này, để điểm xuất phát của cô cao hơn, đi xa hơn người ta.
Đáng tiếc Lý Thành Văn không biết suy nghĩ của Hạ Thu Sinh.
Lần này anh ấy luôn đấu tranh, một bên là người thầy mà mình có ơn, một bên là vợ con của mình, đủ loại băn khoăn khiến anh ấy rất khó lựa chọn. Nhưng mấy ngày nay anh ấy đều khó chịu, lương tâm bị khiển trách, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Tỉnh lại từ trong giấc mơ, đều thấy thầy của anh ấy chỉ anh ấy, mắng anh ấy ăn cháo đá bát.
Sau những ngày dày vò, cuối cùng anh ấy quyết định vẫn phải đích thân đi gặp Hạ Thu Sinh. Mặc kệ mình có giúp được thầy không, dù sao cũng phải đi thăm ông ấy.
Anh ấy không định nói với cô vợ Viên Lệ về chuyện này, anh ấy biết nếu nói ra thì chắc chắn Viên Lệ sẽ không đồng ý, đến lúc đó trong nhà lại ồn ào.
Sau mấy ngày chuẩn bị, Lý Thành Văn đã sắp xếp xong công việc, còn chuẩn bị một khoản tiền nhét vào ngực, leo lên xe đến trấn Dung Thụ.
Lúc Lý Thành Văn đến thôn họ Hứa, thôn họ Hứa đang bận nộp thuế nông nghiệp.
Đây chính là chuyện lớn trong năm, bên trên ra nhiệm vụ, mỗi mẫu đất phải sản xuất bao nhiêu lương thực, nộp lên bao nhiêu, phân phối bao nhiêu. Nếu như không đạt, có lẽ sẽ phải gánh nợ quanh năm suốt tháng.
Trong thôn càng bận bịu, trên núi càng rảnh rỗi. Heo lớn mà Hứa Nam Nam nuôi còn nuôi tháng nữa mới đến thời hạn nộp, cũng xem như bình thường ngoài học ra, thì đi khắp nơi cắt cỏ nuôi heo, tranh thủ để heo béo hơn.
Cũng may khả năng tiếp thu của cô mạnh, theo cách nói của Hạ Thu Sinh thì chính là tiến bộ rất nhanh, cho nên học tập cũng không chiếm nhiều thời gian.
Cô càng như vậy, Hạ Thu Sinh càng cảm thấy đáng tiếc. Ông ấy cảm thấy nếu cho thêm thời gian dạy, không chừng Hứa Nam Nam có thể đi thi đại học luôn.
Nhưng mà ông ấy cũng biết, đây là chuyện không thể nào. Không thể để đứa bé nán lại ở đây nữa, ở đây có thể học thì bên ngoài cũng có thể học. Cuộc sống ngoài kia, nơi này thế nào cũng không thể so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận