Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 69

Nhìn hình ảnh cha con hòa thuận, bà Hứa cắn răng. Sắc mặt của Trương Thúy Cầm và Lưu Xảo cũng không tốt lắm, nhưng mà chỉ chốc lát sau Lưu Xảo đã nở nụ cười: “Anh cả vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cần làm chút đồ ăn không?”
Bà Hứa buồn bực không nói.
Ông Hứa xua tay: “Đi làm chút đồ ăn đi, đã trưa nên chắc cũng đói rồi.”
Dưới thái độ cứng rắn của Hứa Kiến Sinh, cùng với ý kiến của ông Hứa, chuyện này cứ nhanh chóng kết thúc, thậm chí bà cụ cũng cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Không đợi Lưu Xảo làm cơm, bà cụ đã khó đi chịu vào phòng. Ông Hứa liếc bà ta, cầm tẩu thuốc đứng lên cũng đi theo vào phòng.
Hứa Kiến Sinh nhìn cha mẹ nhà mình, trong lòng cũng thở dài, có hơi áy náy.
Lúc ăn cơm, Hứa Kiến Sinh không yên lòng mà ăn cùng hai đứa con, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn phòng của bà cụ.
Ngay lúc Hứa Nam Nam cho rằng lần này nhất định bà Hứa sẽ chiến tranh lạnh với Hứa Kiến Sinh, thì bà Hứa lại đỏ mắt đi ra.
Ông Hứa cũng theo sau, thỉnh thoảng than thở.
Bà cụ ngồi bên cạnh bàn, bất ngờ không ầm ĩ nữa.
Hứa Kiến Sinh cũng mềm lòng: “Mẹ, là con bất hiếu, khiến mẹ khó chịu.”
Bà Hứa xua tay: “Con đừng nói chuyện này nữa, đều đã qua rồi. Dù sao mẹ cũng vì tốt cho nhỏ Hai, nó không thích thì thôi. Mẹ vừa nghĩ đến chuyện lúc nhỏ của con nên thấy hơi buồn. Khi còn bé con nghe lời bao nhiêu, giúp mẹ chăm sóc hai đứa em, khi đó mẹ cảm thấy nhất định sau này con sẽ có tiền đồ. Bây giờ có tiền đồ rồi, thì không nghe mẹ nữa.” Nói xong còn lau nước mắt.
Hứa Nam Nam ngồi bên cạnh nhìn, kinh ngạc đến quên ăn.
Trời ơi, ông già và bà cụ nói gì ở trong phòng thế? Không lẽ bà cụ cũng bị người ta xuyên vào? Vừa nãy còn ầm ĩ, bây giờ lại hiền hậu. Cho dù cô không phải Hứa Kiến Sinh, cũng biết những lời này đã đâm thẳng vào tim Hứa Kiến Sinh.
Ông cụ và bà cụ đều không đơn giản.
Sau bữa cơm này, Hứa Kiến Sinh và bà cụ đã nhớ nỗi ngọt bùi mấy lần, đôi mắt của bà cụ sưng húp, sắc mặt của Hứa Kiến Sinh cũng áy náy hơn.
Khiến Hứa Nam Nam thấy may mắn là bà cụ cũng không nhắc lại chuyện bảo cô lấy chồng, bằng không cô thật sự lo lắng lúc này Hứa Kiến Sinh bị bà cụ thu phục sẽ trở mặt.
Cũng may Hứa Kiến Sinh không có cơ hội trở mặt, sau khi cơm nước xong thì hắn ta cũng phải về thành phố. Nhưng mà lúc sắp đi, lại giao hết tiền trên người cho bà cụ, còn dặn dò chị em Hứa Nam Nam nhất định phải nghe lời bà cụ, đừng khiến ông bà đau lòng nữa.
Nhìn Hứa Kiến Sinh đi, Hứa Nam Nam nhếch mép. Lát nữa sẽ lại thấy vẻ mặt u ám của bà cụ, cô quyết định dẫn Hứa Tiểu Mãn đi dạo ở nơi nuôi trồng trên núi, nếu không sẽ không tiêu hóa được.
Thật ra cô rời khỏi thôn chưa tới hai ngày, lại cảm thấy hình như mình rời khỏi nơi nuôi trồng rất lâu rồi. Lúc thấy Hạ Thu Sinh, cô còn chủ động lên tiếng chào.
Hạ Thu Sinh đặt phân heo trên bả vai xuống, nhìn cô nói: “Từ thành phố về sao?”
“Vâng, cháu mới về.” Hứa Nam Nam cười nói.
Bà Hứa náo loạn trong thôn hai ngày, chắc người cả thôn đều biết cô vào thành phố, Hạ Thu Sinh biết cũng không lạ.
Hạ Thu Sinh mỉm cười: “Ông còn tưởng cháu sẽ không về nữa, ở thành phố tốt biết bao, ai cũng muốn đến thành phố.”
Hứa Tiểu Mãn cướp lời bảo: “Ông à, thành phố rất tốt, cũng lớn hơn thị trấn.”
Hứa Nam Nam than thở: “Cháu cũng không muốn về, nhưng mà hết cách rồi, chúng ta không phải người thành phố nên không thể ở lại đó.”
Hạ Thu Sinh cười lắc đầu, cũng không nói thêm, gánh cái thúng lại đi xuống núi.
Hứa Nam Nam nhìn bóng lưng của ông, trong lòng càng ngày càng tò mò. Nhìn thế nào Hạ Thu Sinh cũng không giống là một người trong thôn bình thường, rốt cuộc trước đây ông ấy là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận