Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1002: Chân Tiên tầng mười (1)

Dịch Phong cầm miếng xương lớn chỉ vào Tô Bạch.
Cười nói: "Ngươi muốn giả bộ bị ức hiếp?"
Tô Bạch gãi đầu, có chụt ngượng ngùng thấp giọng nói: "Còn xin đại nhân thành toàn".
"Cuối cùng ta đã hiểu."
Đồng thời bên này Tôn Tử My la lớn.
Tiếng hét đột ngột vang lên này.
Khiến tiểu đệ tử bên cạnh giật nảy mình.
Vội vàng hỏi: "Sư tôn, ngài hiểu cái gì?"
"Lão phu hiểu yêu hùng ba mắt kia, tại sao lại đột nhiên lại mất tích".
Tôn Tử My tự tin mỉm cười.
"Sư tôn, ngài mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã bắt yêu hùng ba mắt kia?" Tiểu đệ tử nôn nóng hỏi.
Tôn Tử My chắp tay đứng thẳng, tự tin nói: "Còn có thể là ai, trong phạm vi mấy vạn dặm có được thực lực bậc này, không ai khác chính là Thất Thải Hắc Ô thần điểu của tông môn ta!"
"A !"
Tiểu đệ tử kinh ngạc: "Ngài nói là Thất Thải Hắc Ô đã bắt yêu hùng ba mắt sao?"
"Không sai!"
Tôn Tử My cười nói: "Thất Thải Hắc Ô tính tình hung bạo, bản thân cũng thường ăn đệ tử tông môn ta, bây giờ săn bắt đại yêu khác đổi khẩu vị cũng không phải chuyện gì lạ".
Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.
Tiếp tục cười nói: "Cũng chỉ có duy nhất Thất Thải Hắc Ô, sở hữu thần lực bậc này mới có thể bắt được yêu hùng ba mắt, nhất định là như vậy không sai đâu!"
"Nhưng mà.."
Tiểu đệ tử chớp mắt, hiếu kỳ nói: "Nhưng các đại yêu khác trong sơn mạch lại chạy đi đâu? Chẳng lẽ lượng cơm của Thất Thải Hắc Ô lại kinh người như vậy, chỉ chốc lát đã ăn hết yêu thú trong sơn mạch?"
"Chuyện này..."
Tôn Tử My nghe vậy, lập tức xấu hổ.
Tiểu đệ tử nói cũng có vài phần đạo lý.
Một con yêu hùng ba mắt mất tích cũng có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại toàn bộ đại yêu trong sơn mạch, tất cả đều mất tích, chuyện này có chút nói không thông.
Thất Thải Hắc Ô có thể ăn, nhưng cũng không có khả năng chỉ một chốc lại ăn nhiều yêu thú như thế.
"Đừng nghĩ nữa, lão phu tự mình đi hỏi Thất Thải Hắc Ô là được".
Vừa nghĩ đến đây, ông ta lại lần nữa nhắc tiểu đệ tử, quay trở lại con đường ban đầu.
"Đồ nhi, hôm nay coi như con gặp may, để vi sư đưa con đi xem thử thần điểu của tông môn chúng ta thần tuấn thế nào!"
Nếu là lúc bình thường.
Cho dù ông ta có là đại trưởng lão của tông môn cũng không dám dễ dàng đến làm phiền Thất Thải Hắc Ô.
Chỉ là tình huống hôm nay đặc biệt, trong sơn mạch cực kì quỷ dị.
Không làm rõ ràng chuyện này, ông ta thật sự không thể ăn ngon ngủ yên.
Giờ phút này.
Cách tốt nhất.
Tất nhiên là hỏi thẳng Thất Thải Hắc Ô rồi.
Lão nhân gia nó vẫn luôn ở sào huyệt sau núi, hẳn sẽ rõ như lòng bàn tay về nguyên nhân mất tích của đám yêu thú kia.
Mang theo nghi vấn.
Sư đồ hai người rất nhanh đã đến sào huyệt Thất Thải Hắc Ô.
Sào huyệt cực kì rộng lớn, được khẩm ở giữa hai cây cổ thụ rợp trời.
Từ xa nhìn qua.
Không giống tổ chim, ngược lại giống cung điện hơn!
Tôn Tử My đến gần tổ chim ra hiệu cho tiểu đệ tử yên lặng chờ đợi.
Còn mình lại chậm rãi tiến lên, vái chào trước lối vào sào huyệt.
Sau đó cung kính nói: "Văn bối là Tôn Tử My đại trưởng lão Bách Luyện Tông, mang theo đệ tử Phạm Kiến đến thỉnh an thần điểu!
Đợi một lúc.
Bên trong không có chút hồi âm.
"Lẽ nào thần điểu đang ngủ trưa?"
Sau đó ông ta lại nâng cao giọng, gọi thêm một lượt.
Lần này vẫn không có âm thanh gì.
Chính vào lúc Tôn Tử My cau mày cảm giác có chút dị thường, tiểu đệ tử sau lưng run rẩy bước lên.
Khẽ khàng lên tiếng: "Sư tôn, có lẽ tuổi tác thần điểu lớn rồi hơi lãng tai, ngài lớn tiếng hơn một chút nói không chừng sẽ nghe thấy!
Tôn Tử My hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta.
Thần điểu có thực lực sao có thể lãng tai được?
"Còn dám ăn nói lung tung nữa, cẩn thận thần điểu nghe thấy nuốt chửng con, vi sư cũng không cứu con được!"
Dọa cho tiểu đệ tử Phạm Kiến vội vàng rụt cổ lại.
Dạy dỗ đệ tử xong, Tôn Tử My lại lần nữa lên tiếng.
Âm điệu lần này lại cao hơn mấy phần.
Nhưng mà.
Vẫn không có động tĩnh như cũ.
"Kì lạt Tôn Tử My cau mày.
Cho dù Thất Thải Hắc Ô có ngủ say như chết đến mấy, cũng phải nghe thấy giọng nói to lớn của mình chứ.
Nhưng ông ta đột nhiên liên tưởng đến chuyện gì đó.
Mấy ngày gần đây hình như đã rất lâu không nghe thấy tiếng kêu của Thất Thải Hắc Ô rồi.
"Ta nói mấy ngày nay sao lại cảm thấy yên tĩnh hơn không ít, thì ra là thiếu tiếng kêu của Thất Thải Hắc Ôf".
Nghĩ đến đây.
Tôn Tử My lập tức bước nhanh vào tổ.
Mà trong nháy mắt khi ông ta bước vào tổ.
Lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!
Chỉ thấy trong sào huyệt rộng rãi hoàn toàn không có bóng dáng của Thất Thải Hắc Ô.
Nhưng khắp nơi đều là lông vũ màu đen bay tán loạn của Thất Thải Hắc Ô.
Hơn nữa trong sào huyệt còn phát hiện vũng máu lớn.
Trên vách tổ lưu lại không ít vết xước.
Hiển nhiên nơi này đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt!
Ý thức được điểm này, Tôn Tử My không khỏi biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận