Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 678: Dám nói không được ta sẽ đập chết hắn

Tuy nhiên còn hơn cả Chung Thanh, hắn ta quá vô dụng.
Đừng nói tư chất tu luyện, ngay cả tư chất luyện võ cũng không có.
Tốt xấu gì Chung Thanh còn có thiên phú bình thường, về mặt luyện võ cũng có chút ngộ tính. Còn người này ngay cả siêu rác rưởi còn chưa tới, bình thường ngu dốt như heo.
Ngay cả một chiêu khỉ trộm đào mà hắn dạy tự vệ trong những thời điểm quan trọng cũng phải mất rất lâu mới học được.
Bạch Lĩnh Thiên nhìn thấy Dịch Phong cuối cùng cũng nhớ ra Ngô Thiên thì lập tức kích động vô cùng.
Thế nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Dịch Phong thì mặt mày hắn ta đen thui.
rác rưởi gì chứ.
Tiểu Kê Nhi gì chứ.
Rõ ràng đó chính là quốc vương chí cao vô thượng của đế quốc Ngô Thiên bọn hắn.
"Ách".
"Không nghĩ tới các ngươi thế mà lại thật sự biết Tiểu Kê Nhị, nói một chút đi, các ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?" Dịch Phong nhìn hai người hỏi.
"Khởi bẩm tiên sinh, chúng ta là thuộc hạ của Ngô Thiên đại nhân!" Hai người cung kính nói.
"Thuộc hạ?"
Dịch Phong liếc mắt nhìn bọn hắn một chút, có chút trào phúng nói: "Thuộc hạ yếu đến mức này, xem ra đã nhiều năm như vậy, Tiểu Kê Nhi lăn lộn cũng chẳng có ý nghĩa gì!"
Dịch Phong có chút bất đắc dĩ thở dài.
Mặc dù tiểu tử này không có thiên phú tu luyện gì nhưng tính cách vẫn rất tốt.
Lúc trước Dịch Phong cảm thấy nếu hài tử này có vận khí tốt thì có lẽ còn có chút tiền đồ.
Vốn cho rằng hiện tại hài tử này sống rất tốt, nhưng bây giờ xem ra, chắc cũng có chút ít vốn liếng nhưng nếu nói tốt thì cũng không tính là tốt.
Tuy nhiên, lời này của Dịch Phong lại làm cho hai người kia không cười nổi.
Ngô Thiên đại nhân đường đường là quốc vương của đế quốc Ngô Thiên, là tồn tại chí cao vô thượng, vậy mà trong miệng vị này lại là sống không tốt?
"Đúng rồi, Tiểu Kê Nhi là người nơi này à?" Dịch Phong hỏi.
"Khởi bẩm tiên sinh, Ngô Thiên đại nhân đúng thật là người ở nơi này. ' Hai người cung kính nói.
Dịch Phong gật đầu.
Cũng không nghĩ đến, trời xui đất khiến thế mà đi tới quê hương của Tiểu Kê Nhi.
"Hai người các ngươi đi nói cho hắn biết ta ở chỗ này, dù sao nơi này cũng là quê của hắn, hắn là chủ nhà, dù thế nào cũng phải chiêu đãi ta một phen chứ?" Dịch Phong phất tay, dặn dò hai người.
Nghe vậy.
Đôi mắt của hai người sáng lên.
Dịch Phong đã nói như vậy, xem ra là có thể chừa cho bọn hắn một cái mạng, bằng không thì cũng sẽ không bảo bọn hắn đi báo với Ngô Thiên đại nhân.
Sau khi nói lời cảm tạ, hai người sợ chết khiếp mà chạy trở về.
Sau khi hai người rời đi, Dịch Phong lườm Lâu Bản Vĩ một lúc, nhưng dù sao hôm nay tên phế vật này cũng coi như có chút ít công lao, vì thế cũng không truy cứu hắn nữa.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Nguyên Tịnh.
Nhận ra được ánh mắt của Dịch Phong, thân thể của Nguyên Tịnh run lên khe khẽ, nàng khẩn trương cắn đôi môi đỏ, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
"Nguyên cô nương, chờ Tiểu Kê Nhi đến đây rồi, chúng ta sẽ cùng ra ngoài chơi hai ngày nhé?" Dịch Phong thản nhiên cười nói.
Dù sao thì hắn nghĩ cô nương này cũng rất tốt, trong khoảng thời gian này đã tốn không ít tiền bạc vì hắn.
Chờ Tiểu Kê Nhi tới, nếu hắn mời ăn tối, nhất định cũng phải mời nàng mới được.
nA2n "Hả?"
"Ta, thật sự có thể chứ?"
"Ngô Thiên đại nhân, hắn có thể đồng ý hay không?"
Nguyên Tịnh lập tức để lộ vẻ mặt được yêu thích mà lo sợ.
Nàng nghĩ cũng không nghĩ Dịch Phong thế mà lại mời nàng.
Phải biết rằng Tiểu Kê Nhi ở trong miệng Dịch Phong đường đường là quốc vương Ngô Thiên đại nhân đấy!
Người này trước đây cho dù muốn gặp mặt một lần nàng cũng không dám mơ tưởng, chứ đừng nói là có thể cùng nhau đi chơi.
Lần đầu gặp mặt, nàng có tài đức gì chứ?
"Cái này có là gì?"
"Tiểu Kê Nhi mà còn dám nói không được à, ta sẽ đập chết hắn."
Dịch Phong cười nhạt, hắn duỗi người một cái, lại trở về phòng nghỉ, dự định tiếp tục ngủ một giấc.
Nguyên Tịnh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn theo bóng lưng của Dịch Phong.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng có cảm giác như đi vào giấc mộng.
Lâu Bản Vĩ bên người Dịch Phong không chỉ là cao thủ tuyệt thế, vậy mà tiếp theo nàng còn có thể may mắn được gặp quốc vương Ngô Thiên.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng lại có cảm giác rất khó chịu.
Một tiểu nhân vật như nàng sợ rằng lọt vào mắt của quốc vương Ngô Thiên còn không được.
Càng đừng nói là đi chơi, người như nàng trong mắt quốc vương Ngô Thiên có khi cũng chỉ là rác rước mà thôi.
Chênh lệch như vậy tựa như là máng xối!
Nàng không nhịn được mà cười khổ, trong lòng lại cảm thấy đắng chát.
Chỉ sợ mình ở trong mắt Dịch Phong cũng chỉ là một hậu bối có thể làm cho hắn vui vẻ mà thôi!
Bạch Lĩnh Thiên về đến Bạch gia.
Hai tên trẻ tuổi vội vàng ra nghênh đón.
Một người trong số đó phong độ nhẹ nhàng, khí chất bất phàm, là Đại công tử của Bạch gia Bạch Yến Xuân.
Một người khác toàn thân quấn băng vải, chống nạng khập khiễng đi tới, là Bạch Khởi Cừ bị Dịch Phong đạp bay chỉ với một Cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận