Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 715: Tìm người luyện tập

Dịch Phong mãn nguyện sải bước lớn bước ra khỏi võ quán.
Ánh nắng bên ngoài cũng vừa đẹp, Dịch Phong mãn nguyện khép đôi mắt lại.
Thời tiết quả là không tồi, thích hợp làm ngày để luyện tập.
Kể từ khi bản thân đã đạt được cấp tu luyện tuyệt đối, tay của hắn ngứa ngáy đến mức không thể chịu được.
Chỉ với mấy trăm cú đấm ngẫu hứng đó hoàn toàn không đủ khiến hắn thỏa mãn.
Bây giờ hắn muốn đi tìm một người để luyện tập.
Nhưng mà người tu luyện... Sắc mặt Dịch Phong để lộ ra vẻ khó xử.
Kể từ khi hắn đến thế giới này, bởi vì lý do không thể tu luyện cho nên từ trước đến nay hắn chưa từng cọ xát thực sự với người tu luyện.
Bao nhiêu năm như vậy, nhưng hắn chưa từng quen biết lấy một người tu luyện. Bây giờ biết đi đâu tìm người tu luyện để luyện tập đây?
Ố bên kia đường, kể từ khi Dịch Phong bước ra khỏi võ quán thì sự chú ý của người bán thịt lợn đang chặt thịt lợn đã đặt lên người của hắn.
Lúc này không khỏi mở miệng hét lớn hỏi: "Dịch tiên sinh ơi, ngài sao thế? Nhìn tiên sinh trông có vẻ như không được vui cho lắm".
Dịch Phong nhìn về phía người bán thịt lợn, một ý nghĩ chợt nảy ra ổ trong đầu.
Vội vàng đi tới: "Này tên bán thịt lợn, ta cũng đang muốn hỏi ngươi một chuyện đây.
Hắn không quen biết với người tu luyện, người mà hắn quen biết chắc cũng sẽ quen biết với người tu luyện mà thôi.
"Vâng tiên sinh nói đi ạ" Người bán thịt lợn vừa nghe thấy thế liền vội vàng bỏ công việc đang làm dở xuống, nghiêm túc hỏi.
"Người nhà của ngươi hoặc những người mà ngươi quen biết có ai là người tu luyện hay không?" Dịch Phong hỏi.
Người bán thịt lợn không khỏi nghi hoặc: "Tiên sinh muốn tìm người tu luyện để làm gì thế?"
"Luyện tập." Dịch Phong siết chặt bàn tay của mình lại.
Người bán thịt lợn hoảng sợ, con dao ở trên tay bị dọa tới mức rơi xuống.
"Đây đây đây..."
"Không cần phải lo lắng" Dịch Phong nhìn thấy bộ dạng của người bán thịt lợn, như đã dự liệu từ trước nói: "Không cần lo lắng cho ta, sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Dịch Phong hiểu rằng đối với bọn họ mà nói, bản thân cũng giống như bọn họ chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tìm người tu luyện để luyện tập chính là tự tìm cái chết.
Người bán thịt lợn như chết lặng nhìn về phía Dịch Phong... Bản thân sẽ lo lắng cho hắn ư?
Người bán thịt lợn vội vàng nhặt con dao lên, vội vàng tiếp tục thái thịt: "Không có, không có, không có."
"Tiên sinh cũng biết đấy, ta chỉ là một tên rác rưởi trói gà không chặt, sao lại có thể quen biết được người tu luyện mà ngài muốn tìm cơ chứ".
"y, ta biết ngay mà" Dịch Phong thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn thấy tiểu nhị của quán mì vội vàng bưng mì ở bên cạnh, liền đi qua.
"Tiểu nhị ơi, ngươi có quen người tu luyện nào không?" Dịch Phong đi tới hỏi.
"Hả? Người tu luyện á? Tiên sinh muốn tìm người tu luyện để làm gì thế?" Tiểu nhị của quán dừng bước lại hỏi.
"Luyện tập."
Tiểu nhị bị dọa tới mức suýt chút nữa thì không bê vững làm tung tóe mì.
Trong lòng không khỏi oán trách, ngài còn cần phải luyện tập hay sao? Thế thì người khác chẳng phải sẽ mất mạng trong phút chốc hay sao...
Nhưng lại không dám làm phật ý Dịch Phong, hắn ta chỉnh lại giọng nói, nuốt nước miếng.
"Tiên sinh muốn tìm người tu luyện như thế nào để luyện tập thế ạ?
Dịch Phong nhìn dáng vẻ gầy gò của tiểu nhị ở quán: "Dù sao chắc chắn không thể là người bình thường như ngươi được. Phải thật lợi hại."
Nói xong, Dịch Phong giơ nắm đấm của mình lên rồi thổi vài hơi:
"Ngươi như thế này không chịu nổi nắm đấm của ta đâu."
"Tiên sinh đúng là sáng suốt ạ." Tiểu nhị của quán vừa cúi người xuống: "Người tu luyện mà ngài nói, tôi không quen biết ai cả."
Dịch Phong chuẩn bị rời đi. Đột nhiên nhìn thấy lão già Vương đang ngồi dưới gốc cây ở sân bên cạnh nhìn mình.
"Lão già Vương ơi.." Hắn đi tới.
"Tiên sinh không cần phải hỏi nữa, người tu luyện mà ngài nói đến tôi cũng chẳng quen biết ai cả." Hắn ta mau chóng đứng dậy, nói bổ sung vào: "Cả cuộc đời này cũng chưa từng nhìn thấy".
Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ đứng còn không vững của lão già Vương. Dịch Phong thở dài một hơi, lắc đầu bất lực nói: "y, các người yếu quá đi".
Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng rời đi: "Người ở nơi cao không tránh được sự lạnh lẽo..."
Sau khi Dịch Phong rời đi, cả đám người túm tụm lại: "Tiên sinh sao thế nhỉ, đột nhiên lại muốn tìm người để luyện tập."
"Cô độc đến mức muốn tìm người đánh bại được mình ư?"
"Hoặc có thể là giống như tiên sinh nói chăng, người ở nơi cao không tránh được sự lạnh lẽo, cô đơn quá đi."
"Nhưng mà xem ra bây giờ tiên sinh không còn giả vờ làm người bình thường nữa rồi, thế chúng ta có cần giả làm người bình thường nữa hay không?" Người bán thịt lợn giơ con dao thái thịt lên, ngập ngừng không chắc chắn nói.
"Mệt con khỉ, còn cần ngươi giả vờ à? Ban nãy ngươi không nghe thấy tiên sinh nói hắn ta như thế nào hay sao?" Lão già Vương vừa chỉ vào tiểu nhị của quán ở bên cạnh vừa nói: "Người bình thường, người bình thường, chúng ta đều là người bình thường".
"Đúng thế, trong mắt của tiên sinh chúng ta vốn dĩ chính là người bình thường không có gì mà phải giả vờ hết" Tiểu nhị của quán gật gật đầu đồng ý.
"Đúng đúng đúng, các người nói rất đúng" Người bán thịt lợn gật đầu lia lịa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận