Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1152: Cắt rau hẹ tới (2)

Không lâu sau.
Hai người đã xuất hiện bên ngoài thành.
Mà sau lưng, một trăm Khuyển Thủ ma vật, bọn chúng đều mặc khôi giáp, cầm binh khí trong tay.
"Thật sự không thể tưởng tượng được mà!"
Cầu Đại nhìn một trăm tên ma vật Khuyển Tộc phía sau, hăng hái nói: "Nhưng đúng là quên nên quên ơn đại nhân dìu dắt chúng ta".
"Đúng vậy. Đại nhân đối xử với chúng ta thật tốt...
Cầu Nhị cũng mặt mày cảm động, vừa nói vừa vô ý lè lưỡi cười ha hả nói: "Lúc làm đội trưởng, ma vật thủ hạ bị tàn sát người cũng không trách cứ chúng ta, mất đi Khủng Bố Chi Sâm cũng không nói lời nào, giờ lại tin tưởng ủy nhiệm trách nhiệm với tên nhân tộc ẩn núp cho chúng ta... Ha ha ha ha... Thật sự quá cảm động...
"Nhưng mà tấm da người này không thoả mái chút nào."
Cầu Đại mang trứ ngoại bát tự, dáng đi kỳ quái.
"Là phương pháp gì đây, ha ha ha ha.." Cấu Nhị le lưỡi nói: "Đây chính là trách nhiệm đại nhân giao cho chúng ta, muốn chúng ta từ giờ trở đi lúc nào ở đây cũng bảo tùy bộ dáng nhân loại ha ha ha ha..."
"Đi, đi thôi. Trước hết phải làm thịt tên nhân loại ngoài thành kia đã."
Cầu Đại mang trứ ngoại bát tự đi về phía trước.
"Ha ha ha ha được..."
Cầu Nhị vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, Dịch Phong lại không kiện nhẫn giết sạch một thon ma vật, quay người đi về phía ma thành.
Hắn định đẩy cửa đi thẳng vào.
Nếu trong thành có người thì tốt, nhanh nhanh đi khỏi cái nơi chim cò này.
Còn nếu trong thành bị ma vật luân hãm chiếm lĩnh cũng được, có khi ma vật trong thành cao cấp hơn.
Mới đi được mấy bước đã thấy bầy chó hùng hồn mạnh mẽ đi về phía hắn.
Mà Cầu Đại với Cầu Nhị cũng phát hiện ra Dịch Phong.
"Đúng là có một người."
"Chúng tiểu nhân, lên cho ta".
"Giết chết người này được thưởng ngập mặt".
Cầu Đại Cẩu Nhị không chờ nổi chạy tới lấy lợi.
Ma vật Khuyển tộc nghe lời nhào về phía Dịch Phong, kèm theo một mảnh ma khí ngập trời.
"Mang đồng phục, có vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh đó!"
Ngay khi Dịch Phong đang u ám trong lòng, nhìn thấy đám đại binh đầu chó này lại dấy lên hi vọng một lần nữa. Hắn không ngờ rằng Ma tộc cũng có thể ngay ngắn trật tự như vậy.
Nhưng một khắc sau hi vọng trong nội tâm đã bị dập tắt.
Một đại binh đầu chó chém lên cổ hắn mà hắn không đau không ngứa...
"Lại thêm một nhóm màu mè vô dụng".
"Chết hết đi!"
Dịch Phong mặt không đổi sắc rút trường kiếm ra, lập tức chém lên.
"Khá lắm, còn có chút thực lực!"
"Xem ra phải để hai người chúng ta xuất mã."
"Mà có thực lực càng tốt, mới có thể để chúng ta phát huy tác dụng".
"Này, nhân loại kia, để mạng lại."
Cấu Đại Cẩu Nhị sau lưng ma vậy Khuyển tộc xông lên, giữ không trung phóng qua, khí khái anh hùng hừng hực, tốc độ nhanh như chớp tới gần Dịch Phong.
Đến gần, Cẩu Đại không nhịn được dụi dụi con mắt.
"Nhị đệ, người này hình như hơi quen quen thì phải?"
Hỏi nửa ngày không thấy đáp lại, hắn mới nghiêng đầu nhìn một chút, lại phát hiện Cẩu Nhị le lưỡi trừng mắt, liều mạng kéo hắn về.
"Sao vậy nhị đệ?"
Hắn hỏi to.
"Chạy thôi đại ca, là cắt rau hẹ!"
"Cầu Nhị hô to.
"Cắt rau hẹ cái gì?"
Nhất thời Cẩu Đại không phản ứng lại, sau một khắc mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Sao ngươi không nói sớm?"
Cầu Đại đạp trứ ngoại bát tự, liều mạng chạy theo Cẩu Nhị.
không ngờ rằng còn một đạo ảnh kiếm đánh tới, hù hai người tè bậy ra quần giữa trời, lung lay ngã thẳng xuống đất.
Mà Dịch Phong còn đang chém cẩu đầu binh bên cạnh.
Chém giết như thái dưa.
Không lâu sau, khoảng trăm cẩu đầu binh bị hắn chém chết.
Hắn vỗ tay một cái, tức giận thở dài.
Nhưng mà nhìn như mới nãy nhìn thấy nhân loại?
Hắn không khỏi nhìn quanh hướng hai người vừa đi.
Ngã bịch xuống đất muốn đứng lên chạy tiếp, nhưng lại phát hiện ánh mắt Dịch Phong lia tới, lập tức bị dọa cho đóng băng, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, run sợ.
"Ca, ca à, nghĩ cách đi mà..."
"Đang nghĩ, đang nghĩ đây..."
"Nghĩ ra chưa vậy...
"Đang cầu nguyện...
"Ca, ngươi cầu nguyện cũng vô ích thôi, hắn đang đi về phía chúng ta nè..."
"A, chết ta rồi, ta không được...
Cẩu Đại nằm thẳng xuống đất, mắt trợn ngược, bắt đầu bất động không nhúc nhích.
Thấy thế, Cẩu Nhị cũng khẽ đảo mắt, ôm tim tru lên: "A, cũng không được, chết ta rồi, chết ta rồi..."
Hai người nằm trên đất giả chết kêu rên, hung hăng tức giận mắng.
"Cái đồ chó này, hai chiêu của huynh đệ chúng ta chọc tới hắn rồi!"
"Nhất định là vậy, chúng ta đi đến đâu, hắn theo tới đấy, chúng ta không thể đào mộ tổ tiên nhà hắn được!"
"Đồ đáng chết, thứ trời đánh sét đánh, chó chết, ác ma, ác bá.
Đúng là không biết xấu hổ, bắt nạt kẻ yếu..."
"Ta nguyền rủa ngươi sau này đẻ con ra không có chym".
Ta nguyền rủa ngươi cô độc cả đời.
Vừa mắng trong lòng vừa cắn chặt hàm răng, chờ đợi cái chết giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận