Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1178: Bỏ lỡ cơ hội

Người khác thiên tân vạn khổ, phí hết tâm tư ngày đêm ngồi đây trong coi cũng không nhìn được chút bóng dáng của Long Ngư, nhưng cái vị này lại có thể nhẹ nhàng dễ dàng câu một đống Long Ngư như vậy.
Không lẽ hắn là Thánh nhân trong truyền thuyết ư? !
Gương mặt Phong Thiên Nguyệt đỏ rần, xấu hổ cực kỳ, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè bẹp.
Nhớ lại ánh nhìn của mình lúc trước với Dịch Phong, rõ ràng như nhìn tôm nhìn tép.
Mà lão giả áo tơi kia không chừng đã sớm biết thứ Dịch Phong câu được là Long Ngư, chỉ có mình nàng thiển cận nhìn không thấu, một người chẳng hay biết gì.
Sau khi hoàn hồn lại, nàng kiểm tra Long Ngư trong tay.
Nhưng lại phát hiện ra Long Ngư trong tay đã mất hết tác dụng, không có một chút khác biệt với mấy con cá chết bình thường.
Nàng thả con Long Ngư đã chết kia về lại đầm nước, chậm chạp đứng dậy, chán nản như người mất hồn.
Chuyện hôm nay.
Đối với này mà nói là chuyện đả kích đạo tâm cực kỳ nghiêm trọng.
Nàng trước giờ tự cao tự đại, lần đầu tiên chân chính hiểu được nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn là thế nào.
"Tiểu thư, ngài sao vậy?"
Lúc này, tiểu nha hoàn đuổi theo, dường như nhìn ra Phong Thiên Nguyệt không đúng lắm.
"Không có gì".
Phong Thiên Nguyệt thở dài trong lòng, nhưng không thể biểu lộ trước mặt nha hoàn Tiểu Dã.
"Đúng rồi tiểu thư, cái gia hoả dùng giun đất để câu cá kia, vừa rồi lúc rời đi có dừng trước mặt chúng ta một chút á".
Tiểu nha hoàn như đang nói chuyện gì lý thú lắm, một năm một mười nói ra hết chuyện vừa rồi:
"Nói tới mà buồn cười, nhìn bộ dáng tên kia hình như muốn đưa cá cho ngươi giống như hồi với lão bá kia á".
Nghe vậy, vốn Phong Thiên Nguyệt đã không sao, đầu óc giống như nằm mơ.
Nàng lo lắng nhìn về phía Tiểu Dã hỏi: "Ngươi nói thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật rồi, ta tận mắt chứng kiến mà."
Tiểu nha đầu vui cười nói.
"Ai nha, gia hoả này thật là, lão bá kia chướng mắt bộ dáng câu cá của hắn, dựa vào cái gì nghĩ tiểu thư sẽ vừa ý chứ, một vào tôm tép ai mà thèm, đúng không?"
"Nhưng mà hình như hắn thấy tiểu thư ngươi không để ý tới hắn, cho nên mới chuốc lấy nhục nhã bỏ đi, thôi thì coi như hắn cũng biết tự lượng sức mình".
"Cái gì?"
Tiểu Dã vừa dứt lời, sắc mặt Phong Thiên Nguyệt đại biến.
Như một cái chùy đập mạnh vào ngực nàng, tức giận, tuôn ra một ngụm máu tươi.
Người kia vừa mới muốn đưa cá cho nàng.
Mà nàng lại ngại mặt mũi, giả vờ cao lãnh, đẩy cơ duyên to lớn này đi.
Buồn cười.
Buồn cười hết sức!
Suýt chút nữa Phong Thiên Nguyệt đã ngửa mặt lên trời kêu to, dưới chân lảo đảo đứng không vững.
"Trở về Thiên Vực thôi!"
Lâu sau, sắc mặt Phong Thiên Nguyệt trắng bệch nói.
"Hả, tiểu thư, không phải ngươi nói muốn tham gia Thánh nhân giao tranh sao, trở về Thiên Vực làm gì?"
Tiểu nha hoàn sau lưng kinh ngạc hỏi.
"Ai dà!"
Phong Thiên Nguyệt tự giễu một tiếng.
"Cho dù có tham gia Thánh nhân giao tranh, ta cũng không đủ khả năng để được cơ duyên gì hết".
"Vì sao hả tiểu thư?"
Vẻ mặt tiểu nha hoàn không hiểu.
Phong Thiên Nguyệt cười khổ.
Cơ duyên Long Ngư bày ngay trước mắt mà nàng còn đẩy đi được, cũng sẽ làm khí vận trong tay chạy đi hết.
Nàng còn tư cách gì để đạt được cơ duyên khác đây.
Nhưng nàng vẫn chưa giải thích với tiểu nha hoàn, chỉ thu dọn đồ đạt vội vã rời đi...
Dịch Phong xách sọt cá theo, thảnh thơi đi về địa điểm hội hợp.
Trên đường đi, xách nặng làm xót hết cả tay.
Đổi qua tay khác, đi được một đoạn vẫn thấy đau.
"Thôi, làm việc thiện vậy."
Dịch Phong úp ngược sọt cá xuống, đổ toàn bộ cá trong sọt đi, chỉ để lại hai con.
Cá bơi hết rồi, xách sọt cá theo nhẹ hơn không ít.
Không lâu sau, Dịch Phong đã đến nơi hai người tụ họp.
Phiêu Miểu Hồng và La Thần đã sớm đứng đợi ở đó.
"Tiên sinh".
Phiêu Miểu Hồng thi lễ chào.
"Chà, các ngươi cũng tay không ha."
Dịch Phong thấy tay hai người trống rỗng, bĩu môi nói.
"Tiên sinh nói đùa, vốn đến đây thử vận may chút thôi, hơn nữa chỉ mới nửa tháng, cũng không ôm hi vọng gì nhiều".
Phiêu Miểu Hồng cười nói.
"Các ngươi đúng là kiên nhẫn thật".
Dịch Phong liếc mắt, nếu hắn câu nửa tháng mà không được con nào, chắc cho nổ nguyên cái hồ luôn quá. Tâm cảnh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thật đáng khâm phục.
"À quên mất!"
"Tuy nhìn có vẻ không phải loại cá gì tốt, nhưng cũng tặng các ngươi vậy, ít ra cũng nếm thử vị cá tươi một chút!"
Dịch Phong duỗi tay vào trong sọt cá, từ tốn nói.
"Tiên sinh, ngài câu được cá sao?"
"Câu được tận hai con cá luôn hả?"
Phiêu Miểu Hồng kinh ngạc nhìn Dịch Phong, tuyệt đối không ngờ rằng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà Dịch Phong cũng có thu hoạch.
"Đâu chỉ có hai con?"
Dịch Phong liếc mắt, tức giận nói: "Nửa tháng này ta ăn tận mấy sọt cá, vừa rồi lúc đi cũng còn một sọt, nhưng mà ta ngại nặng nên thả hết rồi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận