Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 540: Hận

"Bá phụ bá mẫu, cáo từ trước." Dịch Phong ôm quyền cười nói:
"Đa tạ khoản đãi ngày hôm nay".
Vân phụ là một người thành thật, từ đầu đến cuối không có nói qua mấy câu, chỉ là đưa ra cửa cười rồi gật đầu, cũng không phải hắn không thích đám người Dịch Phong, chỉ là tính cách thuộc về loại không biết giao tiếp với người khác mà thôi.
"Tốt tốt tốt, lần sau rảnh rỗi lại đến" Vân mẫu mặt tươi cười nói.
"Đa tạ bá mẫu".
Dịch Phong cười nhạt một tiếng.
Nói xong, mới chậm chậm quay người rời đi.
Mà sau khi Dịch Phong quay người, tứ đại cao thủ trong bóng tối chờ đợi, rốt cục nhìn thấy rõ dáng dấp của Dịch Phong.
"Quả nhiên là cao nhân, dáng dấp thật là dễ nhìn".
Trong mắt Liễu Cốc Nhất nổi lên quang mang, tự nhủ nói.
"Ừm, hoàn toàn chính xác, nhìn thấy bộ dáng của hắn như mộc xuân phong, lại giống như nắng ấm bên trong khí tức băng hàn, làm cho người ta có ấn tượng tốt." Vân Thiên Long cũng nhịn không được tán thưởng.
Tóm lại.
Giờ khắc này đối với bốn người mà nói, trong lòng là xúc động vạn phần, trên mặt tràn ngập hưng phấn.
Cuối cùng hỏi thăm theo dõi dò xét lâu như vậy, cũng biết được vị này dáng dấp ra sao.
Sau khi biết được dáng dấp, tiếp theo có thể nghĩ đến làm thế nào để lấy được cơ duyên rồi.
"Ách... Các vị có phát hiện rằng vị cao nhân này khá quen hay không?"
Đúng lúc này, Lý Thương Hải bất thình lình thốt ra một câu.
Nói xong, hắn nhìn một chút ba người bên cạnh.
Nghe vậy.
Ba người còn lại cũng hơi động cặp lông mi.
"Ngươi vừa nói như thế, ta cũng cảm thấy thật sự quen mắt".
Trong mắt của Liễu Cốc Nhất lộ ra suy tư nói.
"Đúng, ta cũng cảm thấy có chút quen mắt."
Kiếm Hoành Thiên sờ lên cằm nói.
"Chính xác rất quen thuộc, chung quy cảm thấy nhìn thấy qua ở nơi nào đó."
Vân Thiên Long cũng ứng thanh tán thành với bọn hắn.
Nhưng đến cùng...
Gặp qua ở nơi nào đây?
Bốn người chuyển động ký ức liều mạng suy tư, nhưng trong lúc nhất thời lại có chút không nhớ ra nổi...
"Ực !"
Bỗng nhiên, Kiếm Hoành Thiên ở một bên tựa như là nuốt phải cái gì đó.
Bàn tay chỉ vào Dịch Phong ở xa xa, trừng tròng mắt toàn thân gắt gao run rẩy.
"Ta ta ta...
"Ta đã biết, ta biết biết biết biết biết biết hắn là ai, biết biết biết biết biết biết đã gặp qua hắn ở nơi nào."
Kiếm Hoành Thiên truyền ra âm thanh cà lăm, vào giờ khắc này toàn thân đã run lẩy bẩy.
Càng làm cho ba người không thể tưởng tượng nổi là, Kiếm Hoành Thiên thế mà trực tiếp khóc lên, dùng sức tát một cái vào mặt mình.
"Đến cùng đã gặp qua hắn ở nơi nào?"
"Ngươi nói nhanh một chút đi?"
"Còn có, ngươi cũng không có cần thiết phải tự tát mình như vậy đi?"
"Phải, tại sao lại đánh chính mình như vậy?"
"Dù sao cũng tông chủ của một tông môn, có thể bảo trì bình thản được hay không, chúng ta gần đây đi tìm hắn lâu như vậy, coi như đã từng nhìn thấy qua không nhận ra được, cũng có thể thông cảm được không phải sao?"
Nhìn thấy bộ dáng khác thường của Kiếm Hoành Thiên, ba người vội vàng lo lắng nhìn về phía Kiếm Hoành Thiên, lên tiếng hỏi thăm.
"Hu hu hu, Quan Đường, Quan Đường thành..."
Kiếm Hoành Thiên vừa khóc hu hu, vừa mang vẻ mặt như đưa đám nói: "Lúc ở Quan Đường thành chúng ta chiêu mộ đệ tử, trung tâm quảng trường, chúng ta đều gặp qua..."
Nghe vậy.
Biểu tình của ba người lập tức trì trệ.
Cái tin tức này, tựa như tiếng sấm vang vọng trong đầu bọn hắn.
xẹt qua chớp nhoáng.
Mấy người ngây ra như phỗng, ngay cả không khí xung quanh đều đọng lại, tràn ngập quỷ dị.
Bởi vì mấy người đã hồi tưởng lại trong nháy mắt, cái mà Kiếm Hoành Thiên đang nói là về chuyện gì.
Vị này không phải chính là phàm nhân ngày đó ở trung tâm quảng trường của Quan Đường thành muốn trà trộn gia nhập vào tứ đại tông môn bọn hắn sao?
Hít!
Cho nên, bọn hắn không chỉ là gặp qua.
Mà là đã từng quen biết thật sâu!
"Bốp "Bốp".
"Bốp!
Dường như là đồng thời, ba người kia đều đánh lên trên mặt mình một cái tát.
Tiếng tát vang vọng êm tai...
Hận.
Hận đỏ ngầu cả mắt.
Không chỉ là Kiếm Hoành Thiên nghẹn ngào, ba người khác cũng nghẹn ngào.
Hóa ra cao nhân đã sớm chuẩn bị cho bọn hắn cơ duyên, thậm chí muốn gia nhập vào tông môn của bọn hắn, nhưng mà mắt bọn hắn lại bị mù, coi cao nhân là phàm nhân, đẩy ra ngoài cửa.
"Bốp!
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Mấy người cảm thấy khó thở, lại liên tiếp đánh mấy cái bạt tai lên trên mặt của mình.
Mấy người than thở rất lâu.
Nhớ tới cơ duyên tốt đẹp, thậm chí là cơ hội làm cho cả tông môn vùng lên đã bày ở trước mắt, nhưng bốn người lại chắp tay chối từ, tự nhiên để cho lão già Dạ Năng khốn kiếp kia được lợi.
Một trận đau tim kịch liệt.
Hối hận đến mức ruột cũng xanh hết cả lên.
"Bỏ đi, mọi chuyện đều đã đi qua, ánh mắt chúng ta vụng về, không nhận ra tiền bối thì chính là vấn đề không may mắn của chúng ta, chắc hẳn tiền bối cũng sẽ không để ở trong lòng, dù sao người không biết thì không có tội, chúng ta vẫn là nghĩ xem tiếp theo nên làm gì bây giờ?" Sau khi bình tĩnh lại, Liễu Cốc Nhất nhịn không được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận