Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1075: Tam quan sụp đổ

"Ngươi đừng có mà mê hoặc chúng ta, nói mau, rốt cuộc các ngươi đến nơi này làm gì?" Hoang Chấn không nhịn được lớn tiếng quát.
Động tác uống trà của Bạch Tuấn có hơi dừng lại, chén trà trong tay vung lên, Hoang Chấn hét thảm một tiếng, nháy mắt bị đánh bay khỏi linh thuyền.
"Ta không thích nghe người khác la lối to tiếng với ta".
"Hắn đáng lẽ bị xử tử, nhưng mà còn phải nói chuyện yên ổn tiếp, nên tha cho hắn một mạng".
"Tất nhiên, ta chưa bao giờ ra tay vô ích".
Bạch Tuấn mặt không biểu tình nói, cầm một cái trữ vật chỉ trong tay, chính là của Hoang Chấn.
Hắn tùy tiện lau ấn ký của Hoang Chấn đi, mở ra.
Hắn cau mày, vừa kiểm kê đủ loại vật phẩm, vừa lộ vẻ khinh thường.
Trong mắt bọn họ đây chính là bảo vật, vậy mà bị hắn mặt không biểu tình tùy tiện huỷ hết.
Cuối cùng, hắn không nhịn được huỷ hết toàn bộ đồ vật trong trữ giới chỉ, chỉ để lại một quyển Cửu Giới Thông.
Hắn vừa rót thêm chén trà, vừa lật ra đọc.
Nghe tin Hoang Chấn không bị gì, bám người Trận lão mới an tâm không ít, nhìn thấy Bạch Tuấn huỷ từng cái từng cái hết sạch những thứ Hoang Chấn cất giấu được, cộng thêm ngữ khí khi hắn nói, làm bọn họ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng trước sức mạnh tuyệt đối ấy, bọn hắn có oán cũng không dám nói.
Nhìn thoáng hình ảnh còn chưa biến mất, tâm trạng mọi người khó mà yên lòng, trong lòng không cách nào tin tưởng những gì Bạch Tuấn đã nói.
"Xin hỏi, thực lực của ngươi là gì?"
Trận lão hỏi sang chuyện khác.
Bạch Tuấn quay mặt nâng cuốn sách đang đọc lên, chậm rãi nói:
"Dựa theo cách nói của các ngươi, ta hẳn đã vượt qua Chân Tiên tầng chín mươi chín."
"Cái gì?"
Lần này, bọn hắn kinh hãi đến mức cầm muốn rớt xuống, Trận lão phải dùng quải trượng chống đỡ cơ thể đang run rẩy.
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi, là thần sao?"
Trận lão hoảng sợ hỏi.
Bạch Tuấn cười.
Lần đầu thấy hắn cười.
"Nhìn lại bức ảnh kia chút đi."
"Bên ngoài tinh cầu còn có tinh cầu khác".
Đám người Trận lão nhìn về phía bức ảnh, quả thực, bên ngoài tinh cầu còn có vô số những tinh cầu khác.
"Những tinh cầu này, chính là những vì sao mà ban đêm các ngươi nhìn thấy".
"Mà bên ngoài những vì sao đó là vũ trụ..."
Nói đến đây, Bạch Tuấn khép sách lại, ngẩng mặt về phía trời cao.
"Mà thần, ở vũ trụ Bỉ Ngạn."
"Những người trong tinh cầu chúng ta, ai dám xưng thần, ai xứng đáng làm thần?"
"Còn việc các ngươi gọi là Chân Tiên tầng chín mươi chín, không bằng một cái rắm, thậm chí thứ các ngươi gọi là hệ thống tu luyện, e rằng cũng do các ngươi tự cho là đúng mà thôi!"
Vừa dứt lời.
Đám người Trận lão nghe như sét đánh ngang tai.
Lần này lại lật đổ nhận thức vốn có của bọn hắn thêm lần nữa.
"Không có khả năng, không thể có khả năng này".
Trận lão lắc đầu nói: "Cửu giới chúng ta do Bát Đại Chí Tôn tạo nên, hệ thống tu luyện cũng từ Bát Đại Chí Tôn truyền lại tới ngày nay. Mà sau Chân Tiên tầng chín mươi chín, chính là trở thành thần, đây là những gì mà chúng ta từ nhỏ đã được biết, thế sao ngươi lại nói như vậy?"
"Bát Đại Chí Tôn, Lâm Kiêu, Trần Vũ..."
Bạch Tuấn lại mở sách ra, ngón tay chỉ chỉ một chút, lầm nhẩm nói: "Những cái tên này rất quen, hoá ra là bọn chúng".
"Nếu chúng ta đoán không nhầm, chẳng qua các ngươi bị bọn hắn cầm tù mà thôi."
"Còn về mục đích, với thực lực của bọn họ, điều mà bọn chúng cần chính là sức mạnh tín ngưỡng của các ngươi."
"Bị cầm tù?"
Sắc mặt Trận lão trắng bệch, như bị sét đánh.
Người khác cũng không thể tin được.
Thế nhưng, mọi người ở đây cũng không phải kẻ ngốc.
Chuyện này không có lửa thì sao có khói, bằng không đám người Bạch Tuấn này, đang yên đang lành nói cho bọn hắn chuyện này làm gì.
Nhất thời, tâm bọn hắn loạn như ma.
Một bên là nhận thức sâu tận xương tuỷ từ nhỏ đến lớn.
Nhưng một bên khác, lời nói Bạch Tuấn trước mặt bọn hắn tìm không ra sơ hở nào.
"Nếu các ngươi vẫn không tin, sao không suy xét lại một chút, vì sao chúng ta nói chuyện cùng một ngôn ngữ với các ngươi?"
Bạch Tuấn thong thả hỏi.
Lời này vừa nói ra, nháy mắt đã khiến đám người Trận lão giật mình tại chỗ.
Nghĩ kỹ cực kỳ đáng sợ.
Nếu không phải cùng một thế giới, sao lại nói ngôn ngữ giống nhau được?
"Không không không".
"Sao lại có thể như vậy?"
Trong lòng đám người Trận lão khó mà yên được, cảm giác niềm tin và tín ngưỡng của mình bị bóp chết, trong lòng chịu đả kích cực lớn.
"Bạch Tuấn, lảm nhảm với bọn chúng nhiều như vậy, rồi có tin hay không".
Lúc này, một thanh niên khác đi tới, không nhịn được nói:
"Chúng ta tới nơi này, là tìm kiếm lãnh địa, chứ không phải đến để phổ cập kiến thức cho đám ếch ngồi đáy giếng này".
Nói xong, thanh niên kia nhìn về phía Trận lão, không cho từ chối nói: "Từ giờ trở đi, vùng đất chưa bị ai chiếm đóng này sẽ do chúng ta tiếp quản. Các ngươi là thổ dân, có thể chia nhỏ mảnh đất ra, tạo điều kiện cho các ngươi sinh sống, các ngươi phải đồng ý vô điều kiện".
Bạn cần đăng nhập để bình luận