Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 76: Thời khắc tỏa sáng của Bành Anh

“Lại là người hâm mộ?”

Bành Anh lộ ra thần sắc ác độc, tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Không phải chỉ là một cuốn sách bại hoại sao, dựa vào cái gì khiến cho một phế vật bị nàng vứt bỏ, liên tiếp được nữ nhân khác dính lên?

Điều khiến nàng càng khó mà tiếp nhận chính là trong hai nữ nhân này, không một ai kém hơn nàng. Cho dù là xuất thân, dung mạo hay dáng người thì đều đủ để nghiền ép nàng.

May mà, hai nữ nhân này căn bản vốn dĩ không có tu vi.

Nếu không có tu vi thì ở trong mắt Bành Anh, họ cũng là phế vật, là bình hoa chỉ có dáng dấp đẹp mắt thôi.

“Hay cho một người hâm mộ, nếu hai nữ nhân đê tiện các ngươi muốn quản chuyện của ta, vậy các ngươi phải đứng trước sự hủy diệt!” Bành Anh lạnh lùng quát, trường kiếm trong tay vừa ra, đồng thời khí thế tu vi bại lộ.

“Cái gì?”

“Tu sĩ?”

“Vậy mà là tu sĩ?”

Mọi người vây xem cảm nhận được khí thế không chút giữ lại của Bành Anh, ào ào rung động không thôi, mới phát hiện Bành Anh trước mắt lại là một tu sĩ.

Họ không nhịn được nhìn Bành Anh bằng ánh mắt kính sợ.

Cho dù đại hội thi từ này không lấy thực lực, thân phận để nói cao thấp, nhưng sự thật chân chính là ở bất kỳ nơi nào, người tu luyện cũng có thể khiến người khác kính sợ.

“Lần này, một nam hai nữ kia thảm rồi!”

“Đúng vậy, ta đoán là trong lòng hai cô gái Mao Doãn Nhi kia cũng hối hận rồi, lại đánh nữ tu sĩ này một cái tát.”

“Chỉ đáng tiếc hai báu vật xinh đẹp như vậy!”

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ít người càng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía ba người Dịch Phong và Yêu Linh Nhi.

Hành động kính sợ và lời nói nghị luận ầm ĩ của đám người khiến cho Bành Anh hơi hất cằm lên, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo nồng đậm.

Nàng rất hưởng thụ loại kính sợ này.

Cũng rất hưởng thụ loại cảm giác bị người sợ hãi này.

Hiện tại chính là đến phiên nàng chậm rãi nhục nhã ba người này, vậy thì cứ bắt đầu từ hai nữ nhân đê tiện này đi.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên đặt ánh mắt lên người Mao Doãn Nhi, khí thế dồn ép vào nàng ta.

Mao Doãn Nhi bị dọa đến mức run rẩy, nàng là một nữ tử yếu đuối, nào có chịu được uy thế của người tu luyện, khuôn mặt lập tức thay đổi, cả gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

“Thế nào, vừa rồi không phải ngươi đánh ta rất ác độc sao?” Bành Anh nói lạnh như băng: “Hiện tại sao không hung ác nữa rồi?”

Mao Doãn Nhi trắng bệch mặt, không dám nói nửa câu.

“Bây giờ ta bảo ngươi quỳ xuống.”

Bành Anh lại tiếp tục uy hiếp.

Sắc mặt Mao Doãn Nhi xanh mét, vội vàng lắc đầu, nàng thực sự khó mà chịu được loại nhục nhã này.

“Không quỳ à?”

Sắc mặt Bành Anh lạnh lẽo, trường kiếm trong tay nàng vừa bay ra, trong nháy mắt đã dồn ép tới chỗ Mao Doãn Nhi.

“A!”

Trường kiếm bay tới, Mao Doãn Nhi kêu lên một tiếng. Kiếm còn chưa tới mà người đã bị dọa đến nỗi co quắp ngã xuống đất.

Thấy thế, Bành Anh lộ ra nụ cười khinh thường.

“Sâu bọ chính là sâu bọ, kiếm của ta còn chưa đâm vào người ngươi đâu, sao đã như vậy rồi?”

Thân thể xinh đẹp của Mao Doãn Nhi run rẩy. Nàng vẫn không dám nói nửa câu như cũ, trong mắt tràn ngập sợ hãi đối với Bành Anh.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Mao Doãn Nhi khiến Bành Anh hưởng thụ sự sung sướng trước nay chưa từng có. Đây mới là địa vị người tu luyện nên có, không phải thứ mà người phàm như sâu bọ có thể sánh được.

Đột nhiên.

Ánh mắt lạnh như băng của nàng lại nhìn về phía Yêu Linh Nhi, đồng thời uy thế trên người thay đổi mục tiêu, lao thẳng tới Yêu Linh Nhi.

Nữ nhân này, một cái tát kia còn nặng hơn Mao Doãn Nhi.

Nàng chắc chắn phải hung hăng nhục nhã mới được.

Tuy nhiên, đối mặt với sự áp bức của Bành Anh, Yêu Linh Nhi lại không hề bị dao động, thậm chí trong mắt nàng còn hiện vẻ châm biếm.

“Ngươi…”

“Vì sao ngươi lại có thể bình an vô sự?”

Khuôn mặt Bành Anh biến sắc, ngờ vực hỏi. Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Yêu Linh Nhi vô sự như thế, nàng ta lại cảm thấy rất lo lắng, lẽ nào tu vi của nàng có vấn đề?

Nhưng căn bản là không phải, bản thân nàng có thể tự cảm nhận được tu vi mạnh mẽ của mình.

“Chẳng lẽ ta không nên bình an vô sự sao?”

Yêu Linh Nhi nhếch môi, cười nói.

“Vì sao ngươi lại không sợ ta?” Bành Anh có chút kích động nói: “Ta là tu luyện giả, vì sao một người bình thường như ngươi lại không sợ ta, lẽ nào ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”

“Là tu luyện giả thì đã sao?” Yêu Linh Nhi khinh thường nói: “Vậy đến giết ta xem nào!”

Yêu Linh Nhi khiêu khích.

Thoáng chốc, gương mặt Bành Anh đã trở nên âm trầm, sự to gan của Yêu Linh Nhi khiến nàng cảm thấy lo lắng, nhưng càng như vậy thì nàng lại càng căm thù Yêu Linh Nhi.

Bởi vì, điều ấy khiến địa vị tu luyện giả của nàng bị hoài nghi.

“Đi chết đi!”

Trong cơn tức giận, Bành Anh nâng trường kiếm trong tay lên rồi lao thằng đến phía Yêu Linh Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận