Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 492: Nữ nhân thần bí (1)

Âm thanh càng tới gần thì cũng càng nghe êm tai.
Cũng càng khiến Dịch Phong cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, không tự chủ được mà đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Nương theo âm thanh không ngừng nghỉ này thì cuối cùng Lục Thanh Sơn đã đưa Mạch Tư Hàm cũng tới trước mặt Dịch Phong.
"Đậu mé".
Nhìn thấy Mạch Tư Hàm thì Dịch Phong không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Mạch Tư Hàm, con ngươi như muốn nổ tung ra.
Lúc này.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được trang phục kỳ quặc mà Lục Thanh Sơn nói là gì rồi.
Cuối cùng cũng hiểu ra được cái âm thanh cộp cộp cộp cộp này là gì...
Bởi vì trên người Mạch Tư Hàm lúc này đang mặc một bộ váy liền thân màu hồng.
Đúng vậy.
Chính là loại váy liền thân mà kiếp trước của Dịch Phong mới có.
Mà âm thanh khiến hắn cảm thấy quen thuộc kia lại chính là âm thanh phát ra từ đôi giày cao gót của Mạch Tư Hàm.
Cảnh tượng này.
Trực tiếp khiến cho Dịch Phong ngây người, đánh giá Mạch Tư Hàm một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Bờ vai xinh lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ, lại thêm dáng người cao ráo của nàng, dưới bộ váy liền thân bó chặt lấy người kia lại càng khiến cho dáng người của nàng được phô bày ra hết cỡ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, thể hiện khí chất của nữ thần.
Đương nhiên.
Điều khiến Dịch Phong ngây người không phải là vì Mạch Tư Hàm quá đẹp.
Mà bởi vì cách ăn mặc như thế này đã khiến hắn cực kỳ kích động rồi, thậm chí còn khiến tay hắn không nhịn được mà hơi Tun run.
Có thể nói, cách ăn mặc như thế này đã hai mươi năm, tròn hai mươi năm trời hắn chưa được thấy rồi.
Gần như trong khoảnh khắc đã kéo Dịch Phong quay trở về trong kí ức vô hạn đó.
"Không mời ta ngồi một chút à?"
Đột nhiên, Mạch Tư Hàm nhẹ cười một tiếng, một giọng nói thật dễ nghe vang lên.
Dịch Phong vội vàng kéo một chiếc ghế về phía Mạch Tư Hàm.
Mà Lục Thanh Sơn ở bên cạnh cũng rất biết thức thời mà lui xuống.
Nhìn Mạch Tư Hàm ngồi xuống, ánh mắt Dịch Phong vẫn không rời khỏi bộ quần áo của nàng hệt như trước đó, hắn xoa xoa mắt, thậm chí còn lặng lẽ nhéo mình một cái, sợ rằng toàn bộ những gì nhìn thấy trước mắt này chỉ là ảo giác.
"Ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi ta".
Mạch Tư Hàm hoàn toàn không khách sáo gì cả, bàn tay như ngọc đặt vào ấm trà trên bàn, chủ động rót trà cho hai người, rồi chậm rãi nói: "Nhưng ta hoàn toàn không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu."
"Người có ý gì?"
Dịch Phong vội vàng hỏi.
"Thì là ý mà ngươi đã nghĩ đó".
Mạch Tư Hàm nhìn Dịch Phong rồi mới nghiêm túc nói.
"Thế vì sao ngươi..."
Dịch Phong nhìn cách ăn mặc của Mạch Tư Hàm.
"Nói ra thì rất chỉ là đài, nhưng mà ta tuyệt đối không phải là người... xuyên không như trong miệng ngươi nói." Mạch Tư Hàm ý vị sâu xa mà nói một câu.
Không biết vì cái gì mà ba chữ người xuyên không bị Mạch Tư Hàm nói ra một cách cực kì nặng nề.
"Thế thì ngươi từng thấy người xuyên không rồi à?" Dịch Phong vội vàng hỏi.
Mạch Tư Hàm cười mà không nói, hoàn toàn không trả lời.
Dịch Phong nhíu chặt lông mày, cả người cũng bình tĩnh lại.
Nữ nhân này lại có thể ăn mặc như thế này, lại còn có thể nói ra ba chữ người xuyên không thì lại càng chứng minh nàng ta không phải là người xuyên không, nhưng ít nhất thì cũng có mối quan hệ mật thiết với người xuyên không.
Thế nên.
Dịch Phong có thể chắc chắn rằng, đại lục Tiên Giang này chắc chắn không phải chỉ có mình hắn là người xuyên không.
Ngoại trừ điều này ra thì hắn vẫn luôn cảm thấy nữ nhân này, hôm nay tới tìm hắn chắc chắn còn có mục đích khác.
"Thật ra hôm nay ta tới tìm ngươi, là bởi vì..."
Mạch Tư Hàm gần như là nhìn thấu được suy nghĩ của Dịch Phong, cúi thấp đầu trầm mặc một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Phong một cách nghiêm túc và nói: "Bởi vì ta rất nhớ ngươi..."
"Ngươi rất nhớ ta á?"
Dịch Phong lập tức bối rối.
Trong lòng không nhịn được mà mắng một câu, cô nương nhà ngươi quen ta à, sao lại nhớ ta?
"Với lại ta tới để nhắc nhở ngươi."
Mạch Tư Hàm lại nói.
"Nhắc nhở ta cái gì?" Dịch Phong ngẩng đầu lên hỏi.
"Hôm nay là ngày mùng năm tháng tư rồi" Mạch Tư Hàm nói.
"Ta biết hôm nay là ngày mùng năm tháng tư, nhưng mà ngươi muốn nói tới điều gì?" Dịch Phong thắc mắc hỏi.
Mạch Tư Hàm cười cười, vóc người cao ráo đứng lên, cánh tay như ngọc dựa vào ghế, chân đi giày cao gót bước tới bên cạnh người Dịch Phong.
Nương theo đó là một hương thơm bay tới, trong chớp mắt Mạch Tư Hàm đột nhiên tiến lại gần.
Đôi môi hồng dán lên bên má của Dịch Phong nhẹ thơm một cái.
"Nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, ta đợi ngươi..."
Sau khi nhẹ nhàng nói ra một câu như thế thì nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà bước ra cửa, sau đó quay người lại và nói: "Được rồi, ta đã gặp được ngươi rồi, sự sắp xếp của ngươi cũng hoàn thành rồi, ta, cũng nên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận