Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 762: Phải tiếp tục sống sót (1)

Khương Chí gật đầu cho dù không có hi vọng, nhưng nàng vẫn rất lễ phép trả lời: "Tiền bối anh minh".
"Thảo nào." Cung Thần đã hiểu rõ tất cả rồi nở nụ cười. Thảo nào nàng lại cho rằng mình là hi vọng có thể giúp nàng rời khỏi nơi này.
Có thể giết sạch tất cả sói Ám Ảnh ở trên đảo Ám Ảnh, thực lực như vậy hoàn toàn xứng đáng để coi là hi vọng.
"Ngươi sai rồi, những con sói Ám Ảnh không phải là ta giết".
Khương Chí kinh ngạc, sau đó ánh sáng trong mắt hoàn toàn biến mất.
"Nhưng mà ngươi cũng không cần phải thất vọng" Vẻ mặt của Cung Thần không gợn sóng rồi mở miệng nói: "Mặc dù không phải ta giết, nhưng đây là những con sói mà chủ thượng mà ta nguyện ý trung thành đã giết."
"Không chỉ như thế, ta có thể tùy ý sử dụng tu vi ở trên đảo này, cũng là bởi vì năng lực mà ngài ấy cho ta".
"Mặc dù ta không thể trở thành hi vọng rời khỏi nơi này của ngươi, nhưng ngài ấy lại có thể".
Chỉ trong một cái nháy mắt, ánh sáng trong mắt Khương Chí lại sáng lên.
Đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Cung Thần: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên!" Cung Thần thề son sắt nói, đối với chuyện này thì hắn tin tưởng trăm phần trăm mà không hề có nghi ngờ gì.
"Chủ thượng của ta không chỉ có thể tùy ý ra vào đảo Ám Ảnh, còn có thể thống trị đảo Ám Ảnh".
"Cái đảo không có hơi thở của sự sống này, ngài muốn chỗ nào có sự sống thì chỗ đó có sự sống. Ngài không cho sống nơi đó sẽ trở thành một vùng đất chết".
Chỉ mấy câu ít ỏi đã khiến ánh sáng trong mắt của Khương Chí biến thành kinh ngạc không thôi.
Trong lúc vô tình nàng lại quen biết được một vị đại năng lợi hại như vậy!
"Không biết... Chủ thượng của tiền bối là nhân vật nào trong tiên giới?" Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi. Dù sao nàng cũng là nhân vật một phương của tiên giới.
Nhân vật nổi tiếng lừng lẫy thậm chí nhân vật trong truyền thuyết, nàng ít nhiều cũng đã nghe qua tên họ.
Nhưng vị chủ thượng trong miệng của Cung Thần, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra bất kỳ nhân vật lớn nào có thể sánh bằng.
"Hừ" Cung Thần khinh thường hừ một tiếng từ trong lỗ mũi:
"Những cái kia đã tính là cái gì. Chủ thượng là nhân vật mai danh ẩn tích trong tiên giới. Sao lại có thể để người khác dễ dàng nghe được?"
"Đúng đúng, tiền bối nói rất đúng" Khương Chí phụ họa: "Văn bối thực sự nghĩ không ra có tên tuổi nào có thể sánh bằng".
Trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Ngay cả những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết cũng không thể sánh với vị ở trên đảo Ám Ảnh này, vậy vị này phải lợi hại đến mức nào!
Cung Thần thỏa mãn nhìn về phía Khương Chí: "Lần này ta đến đây tìm ngươi, cũng chính bởi vì mệnh lệnh của chủ thượng ta."
"Ngài cần mời chào người có tu vi ít nhất là Luân Hồi cảnh về làm việc cho ngài, ta đã quan sát ngươi cũng được một thời gian.
Ta có thể nhìn ra được ngươi là người bền bỉ, đạo đức cũng rất tốt."
"Ngươi có nguyện ý đi theo chủ thượng của ta hay không?" Cung Thần đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình đến đây.
Khương Chí khó tin nhìn Cung Thần, vui mừng không thôi!
Thảo nào trước đó lão nhân trong tộc dùng thiên bàn bói ra nàng sẽ gặp được may mắn vạn năm hiếm thấy, hóa ra là ở đây!
Vốn dĩ nàng cho rằng mình sẽ phải chôn vùi ở trên đảo Ám Ảnh này, nhưng không ngờ ở đây có thể gặp được cơ hội để sống!
Thật đúng là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp được làng!
"Đương nhiên là ta đồng ý!" Khương Chí kích động đến mức không thể kìm chế được.
Câu trả lời này rất rõ ràng đã nằm trong dự toán của Cung Thần, hắn không cho rằng sẽ có người từ chối dâng hiến sức mình cho một vị chủ thượng lợi hại đến mức không đúng với lẽ thường.
"Vậy tốt, ngươi đi theo ta" Cung Thần nhảy lên một cái rồi bay lên.
Nhớ tới Khương Chí không thể sử dụng tu vi, thế là hắn xoay người một cái chụp lấy Khương Chí trên mặt đất, sau đó liền bay đi.
Trong nháy mắt, hai người đã vững vàng đáp xuống nơi.
Phía trước là một cái viện tử cũ kỹ đơn giản.
Khương Chí kinh ngạc.
Đi theo Cung Thần vào trong viện tử, thân thể của Khương Chí cứng ngắc sợ ngây người.
Nàng vốn dĩ cho rằng vị kia là chúa tể thống trị sự sống và cái chết trên đảo Ám Ảnh, nhưng nàng không ngờ rằng vị này lại có thể ở một chỗ này tạo dựng nên một nơi không bị bão cát ăn mỏn.
Hơn nữa... Là một thế giới độc lập...
"Chắc là ngươi cũng đã cảm nhận được điểm khác biệt của nơi này rồi nhỉ?" Cung Thần hiểu rõ cười nói: "Có phải trong nháy mắt khi tiến vào nơi này thì ngươi cảm thấy thân thể đang được chữa trị".
Khương Chí gật đầu như giã tỏi, kích động đến mức âm thanh đều run rẩy: "Đây là thế giới do chủ thượng của tiền bối sáng tạo ra? Dường như... Ngay cả không khí cũng có năng lực chữa trị nồng đậm nghịch thiên như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận