Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 965: Vừa nãy bay trên trời là người sao?

Chính vào lúc nhóm người Lâm Ấu Vi vừa đi đường vừa nhàn nhã trò chuyện, trên trời bỗng "vút" một tiếng, hình như có thứ gì đó bay qua.
A ! Thấy vậy, nhóm người giật mình.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Một người trong số đó không nhịn được lắp bắp nói: "Ta, ta không nhìn nhầm chứ, vừa, vừa nãy hình như ta nhìn thấy có một người cưỡi một con ốc sên bay trên trời."
"Tuy ban nãy quả thật có thứ gì đó bay qua, nhưng không hẳn là người đâu nhỉ?" Một người khác nói.
"Đúng vậy, ngươi đừng có thần bí dọa người như vậy."
"Đây là khu vực trung tâm sơn mạch Thiên Lan, ai dám bay qua một cách ngang nhiên như vậy, chẳng phải muốn tìm chết sao."
"Cho nên ta thấy, hẳn là yêu thú ở đây!" Lại có người lên tiếng.
Nhất thời.
Sắc mặt cả nhóm người căng thẳng, đủ mọi suy đoán.
"Cẩn thận".
Chính vào lúc này, Lâm Ấu Vi hét to một tiếng, một chưởng đẩy lui người bên cạnh.
Sau khi người kia bị đẩy ra, một trái sâu riêng từ trên trời mạnh mẽ rơi xuống đất, vỡ nát thành một cái hố nhỏ tỏa ra mùi sầu riêng gai mũi.
Chuyện này.
Lập tức khiến mọi người ở hiện trường càng thêm ngây ngốc.
"Sầu, sầu riêng? Sầu riêng từ trên trời rơi xuống?"
Mọi người ngơ ngác nhìn lên trời, không dám tin nói.
Lâm Ấu Vi che mũi, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Nhưng sau khi nghĩ một lúc lâu, nàng ta suy đoán: "Chắc là thứ gì đó bay qua ban nãy làm rơi."
"Vậy hắn là người sao?"
Một người hỏi.
"Chắc là không phải đâu".
Lâm Ấu Vi lắc đầu: "Tốc độ vừa rồi quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả thực lực của chúng ta cũng nhìn không rõ, cho dù là cao thủ rất nhiều trọng của Chân Tiên cũng không thể đạt được tốc độ đó".
"E rằng là yêu thú phi hành nào đó mà trước giờ chúng ta chưa từng thấy".
"Còn về sầu riêng..."
Nói đến đây, Lâm Ấu Vi cúi đầu nhìn sâu riêng dưới đất, không nhịn được nói: "Yêu thú hẳn không có chuyện gì cũng sẽ ăn trái cây, để nhét kẽ răng nhỉ?"
Nhưng nàng ta vừa nói xong, trên trời lại "vút" một tiếng.
Nhìn thấy vật thể biết bay vừa rồi lại quay đầu bay ngược về phương hướng ban nãy mình đến.
Đồng thời.
Còn kèm theo một câu mắng chửi hùng hổ.
"Mẹ nó chứ không nhịn nổi nữa, phải nhanh đến thành Trận Thiên tìm nhà xí đi nặng thôi!"
:
22 Tập thể nhóm người Lâm Ấu Vi đều ngây ngốc.
"Các ngươi xem, lúc nãy ta đã nói hắn là người mà các ngươi lại không chịu tin, vừa rồi ta nghe thấy hắn nói chuyện." Nam nhân khi trước nhảy lên nói.
Lập tức dẫn đến cái liếc mắt của nhóm người Lâm Ấu Vi.
Đã đến lúc này còn cần ngươi nói sao?
Hiển nhiên.
Giọng nói ban nãy của người kia, bọn hắn đều nghe thấy.
Chuyện này khiến cho thần kinh của nhóm người căng thẳng đến cực điểm.
Bọn hắn hoàn toàn không ngờ, trung tâm sơn mạch Thiên Lan khiến người ta nghe tên biến sắc lại thật sự xuất hiện người thần bí.
Hơn nữa nhìn tốc độ bay của hắn, e rằng là loại người mạnh đến mức thái quá.
"Chờ đã!"
Chính vào lúc này, một cao thủ Chân Tiên trong đó bắt được trọng điểm nào đấy, đột nhiên hét lên: "Vừa nãy người trên trời nói gì nhỉ, đến thành Trận Thiên... đi nặng?"
Sau khi được hắn ta nhắc nhở.
Những người còn lại lập tức nghĩ đến gì đó.
"Hình như ta cũng nghe thấy như vậy."
Lại có một người lên tiếng: "Nhưng mẹ nó thành Trận Thiên chẳng phải là địa bàn của Trận Giới chúng ta, là tòa thành trì mà chúng ta đã xuất phát sao?"
"Đúng vậy, thành Trận Thiên cách nơi này mấy trăm vạn dặm, chạy ra ngoài mấy trăm vạn dặm để đi nặng?"
"Với lại người lợi hại như vậy tại sao còn phải đi nặng?"
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, tập thể ngơ ngác.
Ai nấy đều không tự chủ đời ánh mắt về phía Lâm Ấu Vi dẫn đầu.
Dù sao tâm tư của nàng ta kín đáo.
Lâm Ấu Vi cau chặt mày.
Tuy nàng ta nghe thấy hình như cũng là đến thành Trận Thiên đi nặng, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy khó tin như ngàn lẻ một đêm.
Trước không nói người lợi hại như vậy tại sao còn đi nặng?
Nếu ngươi thật sự muốn đi nặng sẽ chạy đến thành Trận Thiên cách mấy trăm vạn dặm sao?
Đợi ngươi chạy qua đó rồi còn nín nổi à?
"Chắc là nghe nhâm rồi?" Lâm Ấu Vi lẩm bẩm: "Tốc độ bay của hắn vốn không thấp, giọng nói truyền đi với tốc độ này e rằng điều hắn nói và những gì chúng ta nghe, hoàn toàn không giống nhau."
Những người còn lại cũng gật đầu.
Cũng phải.
Mẹ nó có ai lại xuyên qua nửa sơn mạch Thiên Lan, chạy vào thành Trận Thiên để đi nặng đâu.
E rằng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Nhưng mà.
Bọn hắn vừa nghĩ như vậy, người ban nãy lại "vút" một tiếng trở về từ hướng vừa rồi, chớp mắt lại biến mất.
"Phù, đi nặng xong thoải mái thật".
"Đến thành Hoang Vu ăn trưa đi, đồ ăn ở đó hợp khẩu vị của ta hơn..."
Giọng nói đứt quãng trên trời lại truyền xuống, nhóm người vừa bình tĩnh một chút lại lần nữa ngây ngốc?
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, tràn ngập vẻ ngây dại.
Thậm chí có người mồm mép bắt đầu run rẩy, thậm chí còn có người không nhịn được tát lên mặt mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận