Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1265: Đoán đi, đoán đi (2)

Sau đó hàng trăm người nhường đường cho nhóm Dịch Phong, chắp tay đưa tiễn.
Dịch Phong bước vào không gian không chút do dự.
Phó Nam Thiên theo sát phía sau.
Vẫn là vùng không gian quen thuộc kia, dưới đất xương khô rải rác, hai người tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, chờ đợi sương độc kéo đến.
Một lúc sau, không gian xuất hiện sương mù, chính là sương độc ập tới.
Vừa phát giác sương độc này, Phó Nam Thiên đã biết độc lần này không đơn giản, lần trước còn lâu mới so sánh nổi.
Ông ta không nhịn được mỉm cười.
"Lần trước tiểu tử ngươi chống đỡ được là do độc tính quá yếu, nhìn độc lần này sợ rằng tiểu tử ngươi lành ít dữ nhiều."
"Chờ nhiều ngày như vậy, cuối cùng ngày hôm nay đã đến".
"Đợi tiểu tử này không chịu nổi rồi mới cứu hắn, sau đó chờ hắn cảm tạ ân đức bái sư".
Dưới đấu lạp, ông ta đang đánh bàn tính như ý.
Ngoài không gian.
Cả trăm độc sư nhẫn nại chờ đợi, sắc mặt vừa mong mỏi lại căng thẳng.
Trương Chỉ Sơn đứng ở trong góc, khịt mũi coi thường, thầm nghĩ bắt đầu từ hôm nay cuối cùng mình không cẩn phải bưng trà rót nước nữa.
Chính vào lúc này một nữ tử mặc váy trắng, chân ngọc để trần, như tinh linh cao quý đang chậm rãi bước tới.
Sự xuất hiện của nàng ta khiến ánh nắng trên bầu trời xuất hiện tiêu điểm, tập trung lên người nàng ta, những món đồ xinh đẹp nhất toàn thiên hạ đứng trước mặt nàng ta dường như cũng trở nên ảm đạm mất đi màu sắc.
Sự xuất hiện của nữ tử này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở hiện trường.
"Đây là ai?"
"Đúng vậy, trên hòn đảo chim không thèm ỉa này của chúng ta, từ lúc nào lại có một tiên tử xinh đẹp như vậy chứ?"
Thấy nữ tử này xuất hiện, nhóm người xôn xao.
Toàn trường chú ý.
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm nàng ta.
Nhưng mà.
Khi nhìn kỹ tướng mạo của nàng ta...
"Ôi chao mẹ ơi.."
Vài ông lão vuốt râu suýt nữa giựt đứt râu mình, một số ông lão khác suýt nữa đau tim ngã vật xuống đất, những kẻ khác ai nấy đều trợn to mắt.
Bởi vì người đến không phải ai khác, chính là đảo chủ đảo Thiên Độc của bọn hắn, Dạ Kiêu.
"Trời ơi, ta không nhìn lâm chứ, đây là đảo chủ sao?"
"Đây thật sự là chuyện khó tin, quá không đáng tin!"
"Sao đảo chủ lại ăn mặc như thế?"
Tóm lại trong lòng những người ở hiện trường muốn chấn động thế nào thì chấn động thế đấy.
Những vị độc sư có mặt ở hiện trường là người có quyền phát ngôn nhất về vị đảo chủ này, trước giờ đều ăn mặc trang điểm theo kiểu lạnh lùng, là loại hình nhìn qua sẽ khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Hôm nay lại biến thành nữ thần nhà bên?
Nhưng mà khác với vẻ chấn động của những người khác, Trương Chi Sơn ở trong góc lại nở nụ cười: "Nữ nhân Dạ Kiêu này vì muốn lấy lòng mình thật sự đã phí hết khổ tâm!"
Chính vào lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Dạ Kiêu đã bước đến.
Nhóm người có ngàn vạn tâm tư, nhưng bọn hắn sẽ không bị ngoại hình của nàng ta đánh lừa, cảm thấy vị này là người lương thiện.
Chẳng dám chậm trễ chào hỏi chút nào: "Bái kiến đảo chủ".
"Đã khởi động không gian rồi sao?"
Đối diện với những người này, Dạ Kiêu vẫn vô cảm như vậy, trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, theo yêu cầu của hai vị nghĩa sĩ, cho nên đã vào trước hạn."
Một ông lão nói.
"Như vậy sao..."
"Sớm biết mình đã không trang điểm như vậy rồi..."
Gương mặt Dạ Kiêu có vẻ mất mát khó phát hiện, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, mà là cong ngón tay với ông lão dẫn đầu phụ trách chuyện này.
"Dạ đảo chủ có gì dặn dò?"
Ông lão kia run rẩy đến gần.
"Còn nhớ lời dặn của ta không, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Dịch Phong" Lúc riêng tư, Dạ Kiêu lạnh lùng nói: "Nếu không ta sẽ lấy mạng ông".
Ông lão kia run lên, vẻ mặt khổ sở đáp: "Đảo chủ ta sẽ cố hết sức."
Nhớ đến gì đó, ông ta lại nói: "Nhưng mà đảo chủ, Phó anh hùng thì sao?"
"Tuy Dịch công tử quả thật khiến người ta khâm phục hơn một chút, nhưng Phó anh hùng cũng..."
Dạ Kiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trừ Dịch Phong vẫn con một Phó Nam Thiên.
"Ông cứ xem rồi làm đi".
Nhẹ nhàng ném lại một câu, Dạ Kiêu thẳng thừng rời đi.
Bất kể là ai cũng không tránh khỏi có một trái tim nhiều chuyện.
Cho nên sau khi Dạ Kiêu rời đi, âm thanh bàn tán lại lần nữa vang lên.
"Các ngươi có phát hiện không, gần đây hình như đảo chủ đã thay đổi."
"Đúng vậy, cứ cảm thấy có chút kì lạ".
"Quả thật ta nghĩ không ra, sao nàng ta lại ăn mặc như thế kia".
"Đúng đó, tuy thật sự rất xinh đẹp nhưng chuyện này quả thật khiến người ta trăm mối suy nghĩ không lời giải đáp."
"Đâu chỉ như vậy, còn cảm thấy rùng mình sợ hãi, tóm lại quá kì quái".
Bên cạnh.
Trương Chỉ Sơn nghe thấy mọi người bàn luận, khóe môi kéo đến mang tai.
"Đoán đi đoán đi, cứ bàn tán tiếp đi đám lão già này."
"Các người nghĩ nát óc cũng đoán không ra, đảo chủ mà các ngươi sợ hãi sở dĩ thay đổi lớn như vậy đều là vì yêu ta, muốn ta vui vẻ mới trở thành như thế".
Bạn cần đăng nhập để bình luận