Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1922: Vinh quang mà người đời không dám nghĩ đến (2)

Đời này kiếp này, có thể gặp được đệ tử chân truyền nào đó của tiên sinh khi ra ngoài làm việc, đã là vinh dự đáng để ghi nhớ cả đời rồi.
Trong lúc vui vẻ cảm khái.
Nhóm người hiếm khi đi ngang qua đô thị, xuyên qua trung tâm thập tự, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn khó nói thành lời.
Nam Cung Nhất Phương cũng như vậy.
Nhìn bóng lưng tượng điêu khắc của vườn hoa trung tâm thập tự, kích động đến nỗi mặt mũi đầy tò mò.
“Đội trưởng đại nhân, thứ cho tại hạ to gan hỏi một câu, trong trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng như vậy, sao lại có tượng điêu khắc và vườn hoa? Không biết tượng điêu khắc này là của vị đại nhân thân truyền nào?”
Hùng Trọng nghe vậy dừng bước, đầy vẻ kính sợ.
“Không được ăn nói lung tung!”
“Cho dù là đại nhân thân truyền cũng không có tượng điêu khắc nào! Bức tượng này được đúc ra từ chân dung của tiên sinh, để dân chúng đảo Ám Ảnh chúng ta bái lạy kính ngưỡng, những hoa cỏ mới mẻ kia là tấm lòng mọi người kính dâng, dần dà mới xây thành vườn hoa!”
Câu này vừa thốt ra, nhóm người tiểu đội rung động vinh dự!
Bấy giờ Hùng Trọng mới dịu giọng, cảm khái kể lại.
“Do các ngươi đến quá trễ chưa từng có vinh dự đi ngang qua thánh địa này vào ban đêm, không có cơ hội tận mắt thấy cảnh tượng thần thánh trên màn hình dạ tinh, thật sự hơi đáng tiếc, nhớ lúc đầu khi màn hình dạ tinh vừa xuất hiện, chân dung tiên sinh hiện ra cùng vạn vật thế gian, toàn đảo liên tục bái lạy, có thể nói là nhiệt huyết sôi trào!”
“Nếu hôm nay đã may mắn ghé qua, các ngươi cứ tùy tiện còn ta phải bái kiến tượng của tiên sinh, ngày sau nếu có cơ hội, sẽ đưa các ngươi chiêm ngưỡng cảnh tượng thần thánh của màn hình dạ tinh.”
Nghe hắn ta kể xong, mọi người kích động không biết làm sao.
Nam Cung Nhất Phương cũng vội vàng đặt thang dài xuống, nghiêm túc chỉnh sửa tóc tai y phục theo mọi người tiến về trước.
Vòng qua vườn hoa đi đến phía chính diện, chẳng qua chỉ có mười bước ngắn ngủi, lại khiến tâm trạng hắn ta kích động muôn phần, cả người hưng phấn bồn chồn như thanh niên mới lớn.
Chờ đến khi bước ra chính diện của bức tượng, phụ tử Hùng Trọng dẫn đầu mọi người quỳ lạy.
Nam Cung Nhất Phương lại đột nhiên sững người tại chỗ.
Bức tượng đó sống động như thật, có thể nói là tay nghề thần kỳ, nhưng tướng mạo của người đó, hắn ta càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu rồi…
Nhìn kỹ lại một lúc.
Sắc mặt Nam Cung Nhất Phương đột nhiên cứng ngắc, không nhịn được dụi mắt.
Gương mặt kia không hề thay đổi, không ngừng trùng khớp với dáng vẻ trong ký ức của hắn ta!
Đây!
Đây chẳng phải là tu sĩ từ bên ngoài đến thần cung khi trước sao?!
Nam Cung Nhất Phương trừng to mắt, không dám tin những gì mình thấy, ngây ngốc đứng cứng ngắc tại chỗ, đôi chân như sắp mất đi tri giác!
Tu sĩ từ bên ngoài đến kia là tiên sinh…
Thảo nào.
Thảo nào hôm đó đối phương mạnh mẽ ngoài dự đoán, hoàn toàn không giống tu sĩ ngoại vực Lam Tinh!
Chẳng trách ban đầu hắn ta đường đường là tinh chủ, lại không nhìn ra thực lực của hắn.
Tất cả đã thông suốt.
Vậy mà mình lại dám ra tay với tiên sinh, thật sự là không biết sống chết, hơn nữa còn ném cục diện rối rắm kia lại cho tiên sinh?!
Lộp bộp!
Nghĩ đến đây, trái tim Nam Cung Nhất Phương thắt lại!
Nỗi khủng hoảng trước nay chưa từng có như thủy triều lan tràn tâm thần hắn ta, mặc cho tiếng người qua lại ồn ào không ngớt, đầu óc của hắn ta trở nên trống rỗng, chỉ còn tiếng vang như sấm rền!
Xong rồi…
Lần này thật sự xong rồi!
Hắn ta có mắt không tròng, dám tính kế tiên sinh, lúc đầu còn tự cho mình thông minh, thầm vui mừng vì hành vi tìm chết ngu ngốc kia, thật đúng là tự tạo nghiệt không thể sống!
Cơ duyên to lớn như thế bị chặt đứt thì không nói, phải làm sao để chuộc hết tội nghiệt đây!
Chẳng qua chỉ đứng ngơ ngẩn vài giây, Nam Cung Nhất Phương hoảng sợ mặt vàng như đất.
Cũng mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của đồng liêu, đôi tay run rẩy truyền tin, sau đó bò lết rời khỏi.
Không lâu sau.
Nam Cung Nhất Phương mồ hôi như mưa chạy đến công viên, quỳ gối bên hồ.
“Hai vị!”
“Xin hai vị cho ta biết, công việc bẩn nhất mệt nhất đảo Ám Ảnh chúng ta là gì! Mong hai vị niệm tình cũ chỉ điểm đôi chút, tại hạ cảm kích không thôi!”
Thanh Hoan Tương và Quy Thọ Thiên nghi ngờ ngoái nhìn, thuận miệng đáp một tiếng.
“Mệt nhất bẩn nhất?”
“Ở đảo Ám Ảnh chúng ta, việc bẩn nhất mệt nhất hiện nay chắc là đại đội dọn phân nhỉ, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Vừa dứt lời.
Khóe môi Nam Cung Nhất Phương không ngừng run rẩy, hoảng hốt đứng dậy hành lễ.
“Ta, ta ta ta có tội, ta có tội!”
“Ta phải sám hối, ta phải chuộc tội!”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đến đại đội dọn phân, mỗi ngày dọn phân chuộc tội! Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị…”
Liên tục lẩm bẩm vài lần, Nam Cung Nhất Phương ngây ngốc biến mất trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận