Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1153: Quả nhiên không chịu nổi một kích (1)

Vì hắn cảm nhận được Dịch Phong đang đứng ngay bên cạnh nhìn bọn hắn.
Nhưng mà.
Khiến bọn hắn không ngờ được là, bên tai bọn hắn vang lên giọng nói ôn hoà.
"Hai vị đồng hương, không cần giả chết nữa, ma vật đều đã bị ta giết sạch rồi, an toàn rồi, các ngươi đứng lên đi".
Nói xong, Dịch Phong đỡ hai người đứng lên.
Hai người giả chết không thành run run đứng thẳng lên, nhìn gương mặt ôn hoà trẻ tuổi trước mắt, hai chân như sắp nhũn ra.
Lại nhìn qua đống xác cẩu đầu binh chất thành một toà núi nhỏ, cả người run rẩy hết lên.
Thấy hai người sợ hãi như vậy, Dịch Phong không khỏi thở dài.
Ma vật này xuất hiện, hãm hại quá nhiều người rồi!
Cũng may hai người này vận khí tốt gặp được hắn, mới biến nguy thành an như vậy.
Nhưng mà nhìn hai người bị dọa đến mức này, thật đúng là đáng thương!
"Ai dà, hai vị đồng hương, đừng sợ hãi nữa, ta là người tốt."
Vẻ mặt Dịch Phong ôn hoà an ủi.
xòe tay ra muốn giúp bọn hắn phủi bụi bặm trên người, nhưng tay vừa mới chạm vào, chân hai người liền mềm nhũn, không khác gì đống bùn nhão tê liệt ngã nhào xuống đất, khóc ròng cầu xin tha thứ.
"Thật đáng thương mà!"
"Cũng khổ sở như nhau thôi".
"Còn kinh hãi làm gì, đến đây đi..."
Thấy bộ dạng của hai người, Dịch Phong càng thổn thức.
Cũng nhờ có ít điểm của hệ thống dùng được, chứ không thì bản thân mình bây giờ không khác gì bọn hắn đâu.
"Các ngươi nhanh về nhà đi, tốt nhất là ở yên trong nhà, đừng tùy tiện ra đường nữa."
"Còn chuyện giúp đỡ các ngươi, các ngươi cũng không cần phải khắc ghi trong lòng, với ta chuyện này chỉ như phẩy tay một cái thôi".
"Các người cũng không cần biết tên tuổi ta làm gì, Dịch Phong ta trước giờ làm chuyện tốt không để lại danh tính".
Dịch Phong cười nhạt một cái.
Chắp tay sau lưng, bỏ đi, không vướng một chút bụi...
Hai người run run quỳ thẳng dưới đất một lúc lâu, thấy Dịch Phong bỏ đi thật, hai người vẫn mặt mày sợ hãi ngôi liệt dưới đất.
"Ca à, chúng ta thoát nạn rồi".
"Đúng vậy, thoát nạn thoát nạn, nhặt về một cái mạng".
"Nhưng vì sao hắn không giết chúng ta chứ?"
"Hình như hắn nghĩ chúng ta là nhân loại".
"Ha, không ngờ nhờ cái dạng này mà nhặt về được một mạng".
"Còn thất thần cái gì, mau về thành bẩm báo với đại nhân đi, lỡ như tên kia quay lại thì không ổn chút nào!"
"Đi đi mau, tranh thủ thời gian đi."
Hai người nhanh chóng hoá thành hai hắc đạo quang, bay vọt về phía ma thành.
Không lâu sau.
Cầu Đại Cẩu Nhị quỳ dưới đất, chảy mồ hôi lạnh, một năm một mười nói rõ chuyện vừa xảy ra.
Trong hắc vụ vẫn im lặng như cũ.
Hình như không tức giận, cũng không để bụng chuyện này.
"Ác Lang đại nhân, tuyệt đối không nên xem thường đâu, tên nhân loại này chính là ác ma".
"Đúng vậy. Lúc trước mấy trăm vạn tiểu Thượng Hải chúng ta thống lĩnh cũng do hắn giết chết, ngươi không biết đâu, hắn cắt rau hẹ, diệt sạch như cắt rơm rạ vậy đó."
"Còn Khủng Bố Chi Sâm nữa, cũng do hắn cưỡng chế chúng ta rời đi."
"Giờ lại tới ma thành, nhất định phải đối đãi cẩn thận!"
cẩu Đại Cẩu Nhị lên tiếng nhắc nhở.
"Báo!"
Đúng lúc này, một hắc đạo quang bay vụt tới, sau đó hạ xuống quỳ dưới đất cung kính hô: "Khởi bẩm Ác Lang đại nhân, nhân loại ngoài thành đang đi về phía ma thành, đã tới dưới chân ma thành rồi!"
"Hừ!
Cuối cùng trong hắc vụ cũng có chút động tĩnh.
Thấy đại thủ bên trong sương mù vung lên.
Chớp mắt sau, toàn bộ người trong đại điện đều xuất hiện trên cổng thành.
Đứng từ trên thành cao, nhìn xuống có thể thấy được rõ ràng có một bóng người áo bào trắng đi từ phía chân trời không xa đang đến gần.
Chỉ chốc lát sau, đã đến dưới tường thành.
"Thứ nhân loại miệng còn hôi sữa lại dám xông vào ma thành một mình, quả hiên đủ can đảm!"
Người trong hắc vụ nói chuyện, một bóng dáng đầu sói lúc ẩn lúc hiện, ma khí bức người, uy nghiêm biết bao.
"Đại nhân, không thể khinh thường tên nhân loại này được đâu!"
Cẩu Đại nhắc nhở.
"Đồ phế vật, một nhân loại nhỏ nhoi có cái quái gì khiến ngươi sợ như vậy hả?"
Bóng đen vung tay lên, đánh bay Cẩu Đại ra ngoài, đâm thẳng lên tường.
Cẩu Đại run rẩy không thôi, cũng không dám lắm miệng thê, câu nào.
"Ngươi thấy thế nào?"
Lúc này, ma ảnh nói tiếp, như đang lầm bà lầm bầm một mình.
"Người này đúng thật có chút khí tức nguy hiểm" Sau lưng ma ảnh, lại thêm một cái bóng khác, nhìn dáng dấp của hắn rõ ràng giống như đúc với ma ảnh đầu sói kia.
Mà khi thấy hắn xuất hiện, tất cả ma vật trên hiện trường đều cung kính quỳ xuống đất.
Mọi người ai cũng biết, đây là huynh đệ sinh đôi của Ác Lang đại nhân, Tàn Lang.
Thực lực của Tàn Lang so với Ác Lang, chỉ hơn không có kém.
Nhưng có điều bình thường hắn không lộ mặt, ẩn núp sau lưng Ác Lang đại nhân, chỉ thời khắc mấu chốt mới xuất hiện.
"Vậy xem ra phải để ngươi tự thân xuất mã" Ma ảnh Ác Lang khoan thai nói: "Dù sao thực lực ngươi cũng mạnh hơn ta, phải giải quyết nhanh hơn ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận