Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 539: Đi ra rồi

"Đúng rồi mẫu thân, Dịch Phong ca không chỉ là đồng môn của ta, hắn còn là nửa sư phụ của ta đó".
Mặt mũi của Tiểu Vũ tràn đầy hưng phấn nói: "Bởi vì Dịch Phong ca không những chỉ bảo ta viết chữ, chỉ bảo ta vẽ tranh, còn dạy ta điêu khắc đó".
"Thật sao?" Vẻ mặt của Vân mẫu tươi cười nói: "Nhanh cho ta xem một chút, ngươi viết vẽ như thế nào?"
"Được, ngươi chờ ta tìm xem."
Tiểu Vũ nhảy nhót nói, lập tức tìm qua tìm lại trong nhẫn trữ vật.
Mà một bên Dạ Năng nghe được đối thoại của hai mẹ con, khuỷu tay nhịn không được huých huých vào Dạ Di một chút.
"Ta nói tiểu cô nương này mới chỉ là võ giả tam tầng, sao lại có quan hệ tốt với tiên sinh như vậy, hóa ra là được tiên sinh ưu ái".
"Nhớ kỹ, tiểu cô nương này nhất định phải qua lại thân thiết".
Dạ Năng truyền âm bàn giao nói.
"Dạ hiểu" Dạ Di trịnh trọng gật đầu, trong mắt lộ ra thèm muốn nồng đậm, nhưng mà lại nhịn không được truyền âm hỏi: "Thế nhưng mà tiểu cô nương này thoạt nhìn không có đặc thù gì mà, thiên phú hình như cũng vô cùng phổ thông, vì sao lại có khả năng được tiên sinh chọn đây."
"Suỵt !"
"Không được nói như vậy, ngươi phải hiểu rằng, có khả năng được tiên sinh nhìn trúng, thì nhất định có đạo lý của hắn, chúng ta không được ngông cuồng suy đoán bậy, nếu tiểu cô nương này thật sự thích ngươi, ngươi liền cùng nàng giao lưu thật tốt."
Dạ Năng trịnh trọng dặn dò nói.
"Ta hiểu được phụ thân".
Dạ Di vội vã ngậm miệng lại.
Sau một phen tìm kiếm, Tiểu Vũ lấy ra một cái pho tượng, một bức họa để lên bàn.
"Nhìn này, mẫu thân, đây chính là Dịch Phong ca ca chỉ bảo ta điêu khắc pho tượng cùng vẽ tranh" Tiểu Vũ hưng phấn nói.
Nghe vậy, Vân mẫu cùng hai cha con Dạ Năng liền vội vàng chuyển ánh mắt nhìn qua.
"Ư e ?
Không nhìn thì không biết, sau khi nhìn xong hai cha con Dạ Năng bị hù dọa nhảy dựng lên một cái.
"Đại đạo chi lực, trong bức tranh kia thế mà lại ẩn chứa đại đạo chi lực."
Dạ Năng trừng tròng mắt, toàn thân đều run lên, âm thanh rung động truyền âm cho Dạ Di.
"Còn có pho tượng kia, ta cảm nhận được uy áp nồng đậm cùng lực lượng tinh thuần ở trên đó, nếu là lực lượng bên trong phóng xuất ra, khó có thể tưởng tượng trong đó sẽ có uy năng như thế nào."
Thật khó có thể tưởng tượng, tuyệt thế trọng bảo như vậy, thế mà lại do một tiểu cô nương võ giả tam tầng làm ra.
"Thật không then là đệ tử của tiền bối."
Vẻ mặt Dạ Di cũng tràn đầy chấn động cùng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, Vân mẫu lại không biết uy năng của pho tượng kia cùng uy năng trong tranh, chỉ cảm thấy vẽ đẹp mắt, điêu khắc sinh động như thật, cầm trong tay quan sát, cười không ngậm mồm vào được.
"Thật tốt, thật tốt lắm, nữ nhi của ta thật là quá tuyệt vời."
Khuôn mặt của Vân mẫu lộ vẻ vui mừng.
"Hi ha, vậy cũng là do Dịch Phong ca dạy giỏi mà." Tiểu Vũ cười hì hì nói.
"Dịch công tử thật sự rất đa tạ ngươi."
Vân mẫu đứng dậy khách khí nói.
"Bá mẫu khách khí, đều là bởi vì Tiểu Vũ có thiên phú tốt, ta chẳng qua là chỉ điểm hai câu mà thôi" Dịch Phong đứng dậy đỡ lấy Vân mẫu, khiêm tốn nói.
"Mẫu thân, pho tượng này cùng tranh vẽ này ta tặng cho các ngươi, các ngươi khi nào ở nhà mà nhớ ta liền có thể xem bức tranh và pho tượng rồi" Tiểu Vũ nói.
"Tốt tốt tốt".
"Ta dùng khung ảnh lắp bức họa này vào, treo ở trên tường, pho tượng này ta cũng bày ở chỗ dễ thấy nhất, để cho càng nhiều người nhìn thấy tay nghề của nữ nhi ta".
Đối với tài nghệ của nữ nhi, Vân mẫu lộ ra cực kỳ tự hào, thu dọn bức tranh và pho tượng.
Sau khi hàn huyên đơn giản, cuối cùng cũng đến thời điểm phải rời đi.
Dạ Năng là người đầu tiên bước ra khỏi quán nhỏ.
Giờ khắc này, tứ đại tông chủ chờ ở bên ngoài đến ngủ gà ngủ gật, toàn thân lập tức khẽ giật mình.
"Đi ra rồi."
Bốn người lập tức lấy lại mười hai phần tinh thần.
"Đừng chỉ nhìn chằm chằm Dạ Năng, nhìn chằm chằm phía sau hắn đi".
"Xem cùng hắn đi ra rốt cục là người nào."
"Đúng đúng đúng, nhìn phía sau hắn là ai mới là trọng yếu nhất".
Bốn người truyền ra âm thanh kích động, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái cửa nhỏ của tiểu viện kia, ngay cả hai mắt cũng không dám nháy một cái.
Vừa đúng lúc này.
Dịch Phong ra cửa.
Thấy thế, con mắt của tứ đại tông chủ mãnh liệt trừng một cái, ánh mắt gắt gao tập trung vào trên người Dịch Phong.
Chỉ là, thời khắc này Dịch Phong vừa ra ngoài, vừa cáo từ với cha mẹ Vân Vũ, khiến bốn người căn bản cũng không có nhìn thấy dáng dấp của Dịch Phong trông ra sao, chỉ thấy bóng lưng của Dịch Phong.
Nhưng dù cho chỉ là một bóng lưng, đối với bọn hắn mà nói cũng đủ rồi.
"Là hắn!"
Bốn người dường như trăm miệng một lời truyền ra âm thanh.
"Đúng đúng, chính là hắn, đây chính là bóng lưng trong Nhất Tuyến cốc kia".
"Ừm, tuy là ở Nhất Tuyến cốc cũng không thấy rõ dáng dấp chân thực của hắn, nhưng bóng lưng này thì có hóa thành tro ta cũng nhận ra hắn".
"Thật là trời không phụ người có lòng, rốt cuộc tìm được vị này!"
"lần này nhất định phải nhìn cho rõ ràng vị cao nhân này đến cùng có dung mạo ra sao."
"Đúng đúng đúng, nhất định phải nhìn cho rõ ràng".
Bốn người kiềm chế kích động trong lòng, chờ đợi Dịch Phong quay người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận