Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 694: Thì ra là thế

"Ha ha ha".
"Các khanh bình thân".
Ngô Thiên từ trên không trung đáp xuống, hắn ta vung tay lên, ngay lập tức dân chúng đều được một luồng lực lượng nhu hoà nâng dậy.
"Mau đi mời thợ thủ công giỏi nhất cho ta, lấy sư tôn của ta làm mẫu, lấy kim thạch làm nguyên liệu, bảo bọn hắn đúc một pho tượng sư tôn với tỷ lệ to gấp vạn lần cho ta".
"Đợi đến khi ta đánh hạ được đế quốc Vân Đỉnh, ta muốn đặt pho tượng này trong hoàng thành của đế quốc Vân Đỉnh, để vạn người cùng kính ngưỡng!"
Sau khi đáp xuống mặt đất, Ngô Thiên lập tức hạ lệnh.
"Hả?"
"Kim thạch làm nguyên liệu, pho tượng to gấp vạn lần?"
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một vị đại thần trong triều không nhịn được bèn đi lên trước nói:
"Quốc vương đại nhân, vị sư tôn kia của ngài đẩy ngày vào hiểm nguy chết chóc, bỏ quên không thèm để ý gì tới ngài, khiến ngài suýt chút nữa đã vạn kiếp bất phục. Tại sao ngài còn muốn làm tượng cho loại tiểu nhân này?"
"Ngươi câm miệng cho ta."
Đại thần kia vừa dứt lời, Ngô Thiên đã lập tức tát cho ông ta một bạt tai ngã nhào xuống đất, hắn ta vô cùng tức giận nói: "Ngươi dám nghi ngờ sư tôn của ta, nói xấu sư tôn của ta, ngươi không muốn sống nữa à?"
"Người đâu, lập tức nhốt tên này vào mật lao Ngô Thiên, chờ ta phán quyết!"
Ngô Thiên vừa dứt lời, mọi người tức khắc im bặt, không ai dám ho hé nửa lời, thậm chí còn không dám thở mạnh.
"Hừ?
"Ta biết trong lòng những người khác cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, thế nhưng ta nói thật với các ngươi, tất cả những chuyện đó đều là do sư tôn của ta sắp xếp."
Ngô Thiên trầm giọng quát.
Nghe xong, tất cả mọi người đồng loạt ngây ra như phỗng.
Rõ ràng trong lúc Ngô Thiên gặp nguy hiểm, người mà hắn ta gọi là sư tôn kia đã chạy trốn mất tăm mất tích, sao trong nháy mắt lại trở thành tận lực sắp xếp mọi chuyện rồi?
"Hừ, ngu ngốc!"
"Nói rõ với các ngươi một lần nữa vậy, sư tôn của ta đã sớm biết ta có cơ thể bất tử".
"Cho nên ngài ấy mới bày ra trò này".
Lời vừa nói ra, Ngô Thiên bèn nhìn lên trời với ánh mắt đầy kính trọng, xúc động cảm khái.
"Bây giờ ta nhớ lại, lúc đầu sư tôn đã ra ám hiệu cho ta, để ta và đế quốc Vân Đỉnh đánh nhau không chết không ngừng rồi đột nhiên ngài ấy lại rời đi, rõ ràng là cố ý dồn ta vào con đường chết, từ đó đánh thức cơ thể bất tử của ta".
"Nếu không phải sư tôn bày mưu tính kế mà sắp đặt mọi chuyện thì làm sao khi rơi vào hoàn cảnh nguy nan tưởng chừng đã chết như vậy ta lại có thể đánh thức được cơ thể bất tử đây chứ?"
"Lão nhân gia sư tôn của ta, quả thật người đã lao tâm khổ tứ rồi!"
Nghe thấy lời cảm khái của Ngô Thiên, tất cả mọi người có mặt lúc bấy giờ mới tỉnh ngộ.
Dù sao thì người bình thường đâu có ai tự đưa mình vào chỗ chết?
Vả lại lúc đầu Ngô Thiên không hề biết bản thân hắn ta sở hữu cơ thể bất tử, hẳn là cũng sẽ không tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Cho nên vị tiên sinh kia quả là đã tính ra một nước cờ cao minh!
"Hoá ra là thế, hoá ra là thế!"
"Vị tiên sinh kia quả là một nhân vật giống như thần tiên!"
"Bày mưu nghĩ kế, tính toán thiên cơ!"
"Quả thực là đấng cứu tinh của đế quốc Ngô Thiên chúng ta, cứu tinh của cả thiên hạ này!"
"Nghĩ lại, trước đó chúng ta đã trách lầm vị tiên sinh đó mất rồi."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Những người khi nãy còn trách cứ sư tôn của Ngô Thiên bây giờ lại thốt lên những lời tán thưởng, đồng thời lắc đầu hối hận vì suy nghĩ hồ đồ lúc trước của mình.
Bởi vì trước đó khi Ngô Thiên chết, đa số mọi người đều rất căm ghét, oán hận Dịch Phong.
"Đúng vậy!"
"Lúc đầu biết sư tôn bỏ rơi chẳng buồn để ý đến chúng ta, làm sao ta lại trách lầm ngài ấy đây chứ?"
Nghe mọi người nói vậy, Ngô Thiên cũng tỏ vẻ hối hận mà cúi đầu xuống, sau đó hắn tự tát mình mấy bạt tai ngay trước mặt mọi người.
"Ngô Thiên ta quả là một tên tội nhân đáng chết!"
"Ân tình của sư tôn dành cho ta cao như núi, lúc đó ta còn có suy nghĩ như vậy, ta thật không đáng làm người mà."
"Ta đáng chết, ta đáng chết, thật sự đáng chết!"
"Cho nên các ngươi nói xem, để báo đáp ân tình của sư tôn, ngoài việc xây một pho tượng vì ngài, ta còn có thể làm thế nào đây?"
Ngô Thiên rưng rưng hỏi như sắp khóc.
"Nên xây!"
"Đúng đúng đúng, nên làm, nên làm!"
"Nói không sai, ta cảm thấy không chỉ xây cho ngài ấy một pho tượng mà mỗi một toà thành trong đế quốc Ngô Thiên cũng cần phải đặt một pho tượng của vị tiên sinh ấy mới được."
"Đúng vậy, còn phải đưa tiên sinh vào chương trình giảng dạy hậu bối trong đế quốc Ngô Thiên chúng ta, để danh tiếng của ngài ấy được lưu truyền qua muôn thế hệ, truyền thừa tới ngàn năm vạn năm sau, để tất cả các hậu bối của Ngô Thiên ta biết được từng có một vị tiên sinh là đại ân nhân của đế quốc ta!"
Dân chúng thi nhau quỳ xuống, đồng loạt cất lên tiếng nói chân thành từ sâu trong thâm tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận