Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2320: Khách (1)

“Về sau, ngươi đi vào Hư Không Kiếm Trủng, tiếp đó Kiếm Trủng tự hủy, nhất định là đã có được truyền thừa của thần kiếm, cảm ngộ đại đạo kiếm.”
Nghe thấy đối phương hiểu rõ mình như lòng bàn tay, trong lòng Dịch Phong càng cảnh giác.
Cho dù đối phương nói đến không có chút sai sót nào, hắn cũng lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Các ngươi thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Ta chỉ là nông phu, không biết Thánh Địa cái gì cả, cũng chưa từng cầm qua thần kiếm gì hết, mấy năm trước còn bị bệnh nặng một trận, đến chuyện trong thôn cũng không nhớ rõ.”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời, người thanh niên hoa phục lại mỉm cười càng đậm hơn.
“Dịch đại hiệp.”
“Chúng ta vẫn luôn chú ý đến ngươi, ngươi căn bản không thể gạt được chúng ta. Sớm vào mấy năm trước, tu vi của ngươi đã khôi phục, nhất định ký ức cũng đã khôi phục rồi.”
Nghe nói như thế, trong lòng Dịch Phong trầm xuống.
Người đến đối với hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, có thể nói tất cả mọi chuyện tường tận, cho dù không có địch ý, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Trầm ngâm mấy giây.
Dịch Phong dứt khoát cũng không che giấu nữa, hắn nhìn kỹ người đến lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc các hạ là thần thánh phương nào?”
“Ta đã quyết định rút khỏi giang hồ, cũng không có bất luận ân oán gì với các hạ, chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, ngươi cần gì phải đến đây quấy rầy?”
Vừa mới dứt lời.
Thần sắc người thanh niên thay đổi trở nên chân thành.
“Dịch đại hiệp nói quá lời.”
“Tại hạ là Thái tử của Minh Nguyệt hoàng triều, Lạc Hà Đồ. Vốn dĩ chúng ta đến đây không dám quấy rầy, chỉ là ngưỡng mộ thiên tư và tính cách của đại hiệp, cho nên quan tâm nhiều năm, nhưng gần đây là hoàn toàn bất đắc dĩ, nên chỉ có thể đến bái phỏng cầu xin giúp đỡ, nếu như có chỗ thất lễ, mong đại hiệp rộng lòng tha thứ.”
Tiếng nói vừa vang lên, Lạc Hà Đồ dẫn theo người hành lễ cả mặt áy náy.
Nghe thấy người đến đúng là Thái tư hoàng triều, còn không tiếc thẳng thắn giáng thấp thân phận dùng lễ đối đãi người khác, Dịch Phong mới hơi có chút hảo cảm, dựa vào đạo tiếp khách, đáp lễ nghiêng người đón lấy.
“Các hạ hữu lễ, nếu đã như thế, đầu tiên mời vào viện ngồi một chút.”
Hai người chậm rãi bước vào tiểu viện, tùy tùng cao thủ ở sau lưng đều đứng ngoài cửa yên lặng chờ, bất luận chủ hay tớ đều thể hiện ra rất có cấp bậc lễ nghĩa.
Đợi đến khi ngồi xuống bàn đá trong viện.
Bạch cô nương bê lên một ly trà xanh, Lạc Hà Đồ đứng dậy đáp tạ, nhấp một chút rồi lên tiếng ân cần chào hỏi.
Tiếp đó, mới nhìn về phía Dịch Phong từ từ nói sáng tỏ ý đồ đến đây.
“Dịch đại hiệp.”
“Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không dám mặt dày đến đây quấy rầy.”
“Thật không dám giấu giếm, Minh Nguyệt hoàng triều ta đời đời làm địch với Đông Linh hoàng triều, ân oán đã đến tình trạng khó mà hóa giải, bởi vì thực lực lực lượng hai bên ngang nhau, mấy chục nước nhỏ phụ thuộc ở giữa mới duy trì được cân bằng vi diệu.”
“Nhưng mấy năm gần đây, Đông Linh hoàng triều liên tục chiêu lãm rất nhiều cao thủ, khiến cho sự cân bằng này từng bước bị phá vỡ, giữa hai nước chúng ta nhiều lần xảy ra ma sát, chiến sự lớn nhỏ không ngừng, e rằng không lâu sau, sẽ bạo phát đại chiến toàn diện!”
“Đợi đến lúc đó đại chiến phát động, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mấy chục nước trong khu vực, sinh linh mấy vạn dặm đồ thán!”
Nghe thấy lời này, thần sắc của Bạch cô nương trở nên trang nghiêm.
Dịch Phong cũng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thở dài.
Quyền thế tranh đấu, mãi mãi sẽ không dừng lại, thiên hạ chia chia hợp hợp, các nơi không ngừng chinh phạt, đến cùng chỉ là khổ bách tính, vô số máu và nước mắt đúc thành vương vị, cũng chẳng qua chỉ là một loáng vinh quang lóe lên, ngắn ngủi giống như bọt nước mờ ảo.
Tất cả mọi thứ này, thật sự đáng giá sao?
Bình tĩnh mà xem xét, Dịch Phong đối với cái gọi là tranh đấu này không có chút hứng thú nào, cũng không quan tâm đại thế thiên hạ tương lai, hắn chỉ muốn sống cuộc sống yên bình an ổn.
Cho đến bây giờ hắn không dám nhận bản thân mình là đại thánh hiền gì cả, chỉ là một người bình thường, nhiều nhất chỉ xem như là một tu sĩ hơi có tu vi mà thôi, là người thì sẽ khó tránh khỏi có chút lòng riêng.
Nhìn thấy Dịch Phong không lên tiếng.
Trong mắt Lạc Hà Đồ lóe lên vẻ vội vàng, tiếp tục lên tiếng thuyết phục.
“Dịch đại hiệp.”
“Tương lai hai nước đại chiến, chắc chắn ảnh hưởng đến khu vực mấy vạn dặm, đến lúc đó vô số sinh linh đồ thán, bách tính trôi dạt khắp nơi, người lang thang chết đói ngàn dặm, coi con là thức ăn…”
“Loại cảnh tượng thảm thiết này, ngài thật sự có thể không nhúc nhích đứng ngoài quan sát sao?
“Hơn nữa, một khi trận đại khiến vô tiền khoáng hậu này bạo phát, không chỉ hai đại hoàng triều chúng ta sẽ lâm vào biển máu, các nước nhỏ ở xung quanh cũng phải tham chiến, đến lúc đó sợ rằng chiến trường sẽ ngang dọc hơn mười châu, bất luận người nào cũng không thể may mắn thoát khỏi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận