Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 66: Đấu trí đấu dũng với người phàm (2)

Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng đều là bảo vật Hoàng Phẩm, đừng nói là Võ Vương, trong mắt Võ Hoàng cũng là một chí bảo, tại sao người kia lại không để vào mắt chứ?
Chỉ đơn giản là muốn làm nhục Huyền Vũ Tông thôi sao?
Không có khả năng lắm, dù sao đây cũng là hai bảo vật Hoàng Phẩm.
Khả năng lớn nhất chính là người kia thật sự không hề coi trọng Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng.
Từ hai chuyện này có thể mường tượng ra được, thực lực của người kia ít nhất cũng là Võ Vương đã đột phá nhiều năm, càng có thể là Võ Hoàng, thậm chí có khả năng là Võ Tông, Võ Thánh trên cả Võ Hoàng…
Nhưng bất kể là tình huống nào, Ninh Huyền Vũ đều không nắm chắc việc phải đối mặt.
Tưởng tượng đến tận đây.
Sắc mặt lão ta càng trở nên u ám.
Đồng thời cũng không cho rằng tử sĩ kia có thể bình yên trở về.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Huyền Vũ, trong đại sảnh lại rơi vào im lặng, trên mặt mọi người cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Hiển nhiên vấn đề Ninh Huyền Vũ nghĩ ra, mọi người cũng có thể nghĩ đến.
Có lẽ tử sĩ kia không thể trở lại.
Nhưng lúc tinh thần của mọi người ở đây đều xuống thấp, hạ nhân lại bẩm báo: “Khởi bẩm Tông chủ, Từ Khôn đã trở lại.”
Nghe vậy mà mặt ai cũng ngưng trọng, không hẹn mà cùng đi ra cửa.
Tin này quả thực là việc vui ngoài ý muốn đối với bọn họ!
Quả nhiên đi tới cửa thì thấy tử sĩ bị phái đi là Từ Khôn, bây giờ miệng đầy tươi cười, còn hơi có chút hăng hái.
Một chuyến này.
Thật đúng là hoàn hảo!
Một chút nguy hiểm cũng không có, còn có thể cho hắn ta như cá chép vượt long môn, trở thành đệ tử thân truyền.
“Thế nào rồi?”
Đám người Ninh Huyền Vũ lo lắng đi đến, vội vàng hỏi hắn ta.
“Khởi bẩm tông chủ, khởi bẩm các vị trưởng lão, may mắn không làm nhục sứ mệnh.” Vẻ mặt Từ Khôn đầy ý cười nói với mọi người: “Đã tìm hiểu rõ ràng, người kia cũng không phải nhân vật có thực lực gì, chỉ là một phàm nhân bình thường.”
“Hả?”
Nghe vậy mọi người lộ vẻ không thể tin, tin tức này chênh lệch rất nhiều so với dự đoán của bọn họ!
“Ngươi không nói láo đấy chứ?”
Ninh Huyền Vũ nhướng mày, mang theo một chút uy thế lớn mạnh.
“Đệ tử lấy tính mạng thề, tuyệt đối không hề có sai sót, cho nên nhất định cái chết của hai vị sư huynh Tịnh Vô Trần nhất định là do có hiểu lầm gì đó, thậm chí ta còn hoài nghi bọn họ còn chưa chết.” Dưới uy thế của Ninh Huyền Vũ, Từ Khôn vội vàng giơ tay lên thề, sau đó kể lại chuyện xảy ra ở võ quán từ đầu đến cuối.
Nghe vậy mọi người đều gật đầu.
Như vậy xem ra mọi việc hẳn là đều như lời Từ Khôn nói.
“Phàm nhân, vậy mà lại là một phàm nhân.”
Ninh Huyền Vũ nắm chặt tay, trên người bộc phát ra khí thế phẫn nộ.
Lão ta thật không ngờ tới bọn họ đấu trí đấu dũng lâu như vậy, đối tượng lại là một phàm nhân nho nhỏ, chuyện này quả thực là sỉ nhục với lão ta.
“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ tự thân xuất mã, trực tiếp giết chết hắn, mặc kệ hắn có phải là thủ thuật che mắt do Thanh Sơn Môn làm ra hay không, ta đều sẽ để hắn tan thành tro bụi.”
Sau khi lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt Ninh Huyền Vũ tức giận nhảy lên hướng về phía võ quán.
Những người khác thấy thế cũng đều nhảy lên lướt theo sau.
Rất nhanh.
Dẫn đầu là Ninh Huyền Vũ, lão đã đến một góc tối cách lối vào võ quán không xa từ lâu rồi.
“Hừ!”
“Tiểu tử thối dám lãng phí thời gian của bản tôn lâu như vậy, để xem ta đập hắn thành bánh bao thịt như thế nào.” Ninh Huyền Vũ phẫn nộ nói.
“Sư tôn, ta nghĩ lần này chúng ta nên cẩn thận một chút, tốt nhất là xác minh xem tin tức từ Từ Khôn có chính xác hay không rồi hẵng ra tay?” Yêu Linh Nhi nhíu đôi lông mày thanh tú, sắc mặt lo lắng nói.
“Hừ.”
“Chỉ là một tên tiểu tử người phàm nhỏ bé, ngươi còn phải dặn dò ta nên cẩn thận hả?”
Ninh Huyền Vũ tức giận không ngừng nói.
“Sư phụ, ta luôn cảm thấy có cái gì đó khác thường, hơn nữa người xem…” Yêu Linh Nhi nhìn về phía võ quán bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu nghiêm nghị: “Võ quán này rõ ràng nằm dưới sự trông chừng của chúng ta, bỗng nhiên có một vài lão già ngồi trước mặt hắn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Hừ, đây chỉ là do các ngươi trông chừng sơ sẩy.” Ninh Huyền Vũ khinh thường nói: “Hơn nữa, phàm nhân có nhiều người thân, những lão già này chẳng qua chỉ là người có vai vế nhị thúc, tam thúc.”
“Trong mắt ta, dù hắn là nhị thúc hay tam thúc thì cũng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, đều không khác gì một con kiến.”
Ninh Huyền Vũ tức giận hừ lên một tiếng, sự tồn tại của võ quán này khiến lão ta cực kỳ chướng mắt, khí thế cả người lộ ra, thân hình ở giữa không trung kéo ra một ảo ảnh, mang theo uy thế khổng lồ lao đến bao phủ võ quán.
Trong nháy mắt, nó đã đến bầu trời phía trên võ quán.
Bốn người đang lĩnh hội võ ý trên bảng thì cảm nhận được hơi thở dao động trên đỉnh đầu, đột nhiên mở mắt.
Bốn ánh mắt sắc bén bắn tới Ninh Huyền Vũ.
Rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy, dám công kích võ quán này, đáng giận hơn chính là lão lại dám quấy rầy bọn họ cảm thụ võ ý?
Tuy nhiên, Ninh Huyền Vũ không ngừng tức giận nên trực tiếp bỏ qua ánh mắt của bốn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận