Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 481: Người xuyên không sao?

"Tiên sinh, ta kính ngươi một ly trước."
Mạch Tư Hàm bước tới bên cạnh Dịch Phong, sau khi bàn tay ngọc đổ đầy hai chén rượu thì nâng chén lên, che tay áo rồi uống, động tác nhẹ nhàng ưu nhã.
"Được.
Dịch Phong giơ ly lên, uống một hơi cạn sạch.
"Tiếp đây Tư Hàm sẽ tấu một khúc cho tiên sinh và chư vị nghe, mong chư vị không chê cười!"
Mạch Tư Hàm đứng dậy, dáng vẻ mỹ lệ ngồi xuống bên cây đàn mà thị nữ đã chuẩn bị, trong đôi mắt chợt lóe lên một cái, tay ngọc thon dài hạ xuống dây đàn.
Dịch Phong gật đầu một cái, cười chờ đợi.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ba chấm.
Không phải hắn xem thường nàng, mà là trình độ âm nhạc của thế giới này thật sự chẳng ra sao cả, hắn không tài nào thưởng thức nổi.
Bởi vậy hắn công nhận nàng đẹp thật, nhưng mà hắn cũng không hy vọng gì nhiều lắm về khúc kia đâu.
Dây đàn rung lên.
Tiếng đàn du dương cuối cùng cũng vang lên...
Tiếng đàn lọt vào tai khiến Dịch Phong đang tự uống rượu, chén rượu vừa nâng ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, ánh mắt bỗng nhìn về phía phía Mạch Tư Hàm.
Đệch!
Dạ Khúc của Châu Kiệt Luân?
Trong lòng Dịch Phong thầm cảm thấy kinh hãi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ nghe được ca khúc quen thuộc ở chỗ này.
Không biết vì sao ca khúc này được đàn từ tay người khác lại khiến cho hắn rưng rưng nước mắt.
Lần cuối cùng nghe được ca khúc này đã là chuyện của biết bao nhiêu năm trước!
Không biết tại sao Mạch Tư Hàm lại biết đàn "Dạ Khúc" này nhỉ?
Người xuyên không sao?
Chẳng lẽ lại có thể gặp được đồng hương ở thế giới kỳ lạ này sao?
Bàn tay của Dịch Phong không khỏi hơi run run, chẳng qua khúc kia vẫn đang tiếp tục được đàn nên hắn không thể cắt ngang được, chỉ đành kiềm chế sự kích động rồi chờ đợi.
Cuối cùng khi tiếng đàn vừa dứt, mọi người còn đang vỗ tay thì Dịch Phong đã bước đến bên cạnh Mạch Tư Hàm.
"Sao cô nương lại biết khúc này vậy?" Dịch Phong nhịn không được hỏi.
"Tiên sinh đã từng nghe rồi sao?"
Mạch Tư Hàm ngước đôi mắt xinh đẹp kia lên rồi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ta đã từng nghe rồi, hơn nữa ta cũng biết đàn, cho nên ta muốn hỏi tại sao ngươi lại biết được vậy?" Dịch Phong gấp gáp hỏi.
Mạch Tư Hàm nhìn Dịch Phong một cái, nhẹ giọng cười nói:
"Không ngờ tiên sinh cũng biết đàn, thật khéo, chẳng qua ta tình cờ có cơ duyên nghe được khúc này nên mới đàn lại, thật sự thì ta cũng không biết nó xuất xứ từ đâu."
"Tình cờ có cơ duyên ư?"
Dịch Phong nhíu mày.
Chẳng lẽ người này không phải người xuyên không sao?
Dịch Phong không nhịn được mà thăm dò Mạch Tư Hàm, hắn khẽ hỏi: "Liệu cô nương đã từng nghe nói đến câu này chưa?"
"Mời tiên sinh nói."
Mạch Tư Hàm hỏi "Tết năm nay không nhận quà, nhận quà chỉ nhận... ờm..." Dịch Phong nhíu mày nhìn về phía Mạch Tư Hàm một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
Nhưng điều khiến Dịch Phong không ngờ được là Mạch Tư Hàm lại lộ ra vẻ mặt không biết gì, dường như hoàn toàn không hiểu Dịch Phong đang nói gì.
"Lớp hoa hướng dương nhỏ đó đã khai giảng, mấy đứa nhóc bị cảm mãi không hết..."
Dịch Phong lại ra hiệu cho Mạch Tư Hàm, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
Mạch Tư Hàm càng thêm hoang mang.
"Vậy cái này, cái này ngươi từng nghe chưa, chân trời mênh mông là tình yêu của ta, núi xanh kéo dài dưới chân hoa đang nở..."
"Từng nghe chưa?"
Dịch Phong lại hỏi.
"Tư Hàm vô tri, không hiểu tiên sinh đang nói gì" Mạch Tư Hàm cúi đầu áy náy nói.
"Được, được rồi".
Cảm xúc của Dịch Phong như tụt xuống đáy vực sâu, hắn cúi đầu, cười áy náy với Mạch Tư Hàm, sau đó quay trở lại chỗ ngồi, giơ ly rượu lên rồi hô hào với mọi người: "Nào nào nào, cùng nhau uống rượu."
Dịch Phong gượng cười, nốc cạn chén rượu, sau đó hắn chua xót ngẩng mặt nhìn mưa phùn bên ngoài khung cửa sổ.
Đúng vậy.
Hắn nhớ nhà quá...
Đảo nhỏ.
Tối tăm.
Gió thổi vù vù, mưa rơi tí tách.
Một tên đầu trọc nằm cạnh tảng đá vắt chéo hai chân, dùng tay nhấp nước bọt, sau đó lật tiếp một trang sách, đồng thời cũng liếc sang bên cạnh một cái.
"Ngu ngốc!"
Hắn mỉa mai một tiếng rồi tiếp tục tập trung vào quyển sách.
"Hừ hừ..."
Mà ở bên cạnh là một thần hồn đang ngồi co ro, cả người run lẩy bẩy.
Không phải Tô Huyền Quân thì còn ai vào đây nữa.
"Mẹ nó, mấy kẻ kia chết ở đâu hết rồi."
Tô Huyền Quân đen mặt.
Trên hòn đảo này không có lấy một bóng người, đến cả bóng dáng của đồ đạc cũng chẳng thấy đâu, ngoài mấy tấm vải dầu rác rưởi ra thì chỉ có mấy tên thuộc hạ đáng thương của hắn Nhưng mà bây giờ một thần hồn như hắn cũng chẳng thể giúp gì được, hơn nữa hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đánh rắn động cỏ làm hỏng chuyện lớn.
Cho nên, hắn không thu hoạch được gì thì chỉ có thể đứng ở đây đợi.
"Chịu đựng nào Tô Huyền Quân, ngươi đường đường là một châu chủ, chút gian khổ này có là gì đâu!"
"Ngươi chỉ hơi xui xẻo tới đúng lúc bọn họ không có mặt ở đây, vẫn còn thời gian mà, đợi thêm chút nữa xem sao, nhất định có thể đợi được đến khi bọn họ quay về."
Tô Huyền Quân âm thầm an ủi chính mình.
Nhưng hắn đợi, là đợi cả một đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận