Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2085: Tinh chủ giáng lâm (2)

Uy áp khổng lồ không ngừng kéo xuống, tất cả mọi người sợ hãi toàn thân cứng ngắc.
Cho dù sư huynh đệ Túy Vô Nhai có kiếm thần, giờ phút này cũng không lấy ra nổi dũng khí, chưa chiến đấu đã sinh ra sợ hãi, đó là nỗi khiếp sợ của bản năng, là sự tuyệt vọng khi ngước nhìn tượng lớn che trời!
Mắt thấy phong ấn hư không không ngừng lỏng lẻo, đủ loại hơi thở bắt đầu tản ra, kiếp nạn diệt thế sắp kéo tới…
Ngay sau đó.
Biến dị của trời đất bỗng nhiên dừng lại, không gian vặn vẹo cũng tan biến vô hình, uy thế đáng sợ vô tận tập trung lại phía chân trời, biển cát rung chuyển cũng khôi phục lại bình lặng!
Cổ thánh Lạc Hồng Phi giật mình không dám tin, như thể tận mắt trông thấy thần tích!
Những người khác hoảng hốt trợn to mắt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Tình huống gì đây?
Rõ ràng một kiếp nạn không thể đối phó sắp kéo đến, e rằng Vân tinh sẽ vì thế mà rơi vào địa ngục, sao chớp mắt trời quang mây tạnh rồi?!
Không chờ bọn hắn phản ứng lại.
Uy thế vô tận trên không tập trung như vòng xoáy, hiện ra bóng người thản nhiên mặc bạch y như ngọc, cả người toát ra uy áp đáng sợ không thể nói thành lời, như thể thần linh giáng thế.
Người đó nhẹ nhàng lên tiếng, vậy mà truyền khắp trời đất.
“Bổn tọa Long Thiên, là tinh chủ Vân tinh.”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai, nhóm người giật mình đầu óc như nổ tung.
Tinh chủ?
Nghe tự xưng như vậy, chẳng lẽ là chủ nhân Vân tinh?
Bảo vệ Vân tinh đến nay, trước giờ chưa từng nghe nói còn có sự tồn tại như vậy, thậm chí ngay cả trong cổ tịch dường như cũng chẳng được đôi ba câu ghi chép.
Tuy đã tận mắt chứng kiến hiện tượng thần kỳ quái thú khổng lồ thay đổi trời đất, nhóm người vẫn không thể tin tưởng ngay được.
Nhất thời.
Nghi ngờ và chấn động khó diễn tả thành lời kéo đến, nhóm người Lạc Hồng Phi nhìn nhau với vẻ chấn động, kinh ngạc không thể cất lời, chỉ có gương mặt lóe lên vẻ khó tin.
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lạ thường, uy áp vẫn kéo đến rợp trời như cũ!
Tất cả mọi người đều chìm trong nỗi chấn động khổng lồ, không dám có động tác gì, càng không dám tự ý lên tiếng.
Chỉ duy nhất người đang ở trên không chậm rãi cất lời, giọng điệu khó phân biệt vui giận.
“Các ngươi là tu sĩ Vân tinh ta, nhìn thấy bổn tọa tại sao không bái lạy?”
Cho dù là một câu nhẹ nhàng nhưng dường như có uy thế đáng sợ buộc phải tuân theo, khí thế trời đất cũng bị rút ra, uy thế đáng sợ kéo đến rợp trời!
Thoáng chốc.
Mọi người bị đè nặng đôi vai trùng xuống, dưới chân đã lún vào cát hơn một thước!
Đối mặt với sự tồn tại đáng sợ như vậy, cổ thánh Lạc Hồng Phi đành phải cắn răng ôm quyền, cẩn thận lên tiếng dò hỏi.
“Tiền bối bớt giận...”
“Tuy chúng ta bảo vệ cực địa hoang vu đã lâu, cũng từng đi đến các nơi khác cả ngàn năm, nhưng chưa từng nghe nói đến tinh chủ, nơi hoang vắng thiếu hiểu biết mong tiền bối thông cảm...”
Trên trời.
Long Thiên rủ mắt nhìn dáng vẻ hành lễ của mấy người kia, nghe nói như vậy không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại có chút tán thưởng sự cẩn thận của Lạc Hồng Phi.
Khẽ nở nụ cười, thốt ra lời nói đã chuẩn bị từ sớm.
“Ừm, rất tốt.”
“Người không biết không có tội, không cần kinh hoảng. Tu vi các ngươi thấp lại có thể bảo vệ nơi yếu ớt ở Vân tinh đủ thấy có lòng đại nghĩa, Vân tinh ta có hậu bối như các ngươi, xem ra vẫn còn giữ lại được vài phần truyền thừa, bổn tọa cảm thấy rất vui.”
“Không gian cực địa hoang vu này đã bị bổn tọa phong ấn hoàn toàn, có thể đảm bảo mười năm không lo, các ngươi không cần khổ tâm tử thủ nữa.”
“Bổn tọa bế quan đến nay, cuối cùng hồi phục tu vi hiện thế, sau này sẽ do bổn tọa gánh vác trách nhiệm bảo vệ Vân tinh.”
Soạt!
Nhóm người Lạc Hồng Phi nghe vậy ngước mắt, trong mắt càng thêm chấn động.
Bọn hắn cũng có thể cảm nhận được đủ mọi thay đổi khi trước, nhưng không ngờ vị này đã hoàn toàn phong ấn hư không, đảm bảo mười năm vô lo!
Tu vi như vậy thực sự quá khủng khiếp!
Đáng quý hơn là tấm lòng đại nghĩa và gánh vác trách nhiệm của vị tiền bối này!
Quan sát lời nói hành vi, nghi ngờ của mọi người đã tan biến hơn phân nửa, đáy lòng dâng lên cảm giác mừng rỡ ngạc nhiên vì được trợ lực mạnh mẽ, không khỏi cảm thấy may mắn thay chúng sinh ở Vân tinh.
Giữa lúc ngạc nhiên vui mừng.
Sắc mặt cổ thánh Lạc Hồng Phi vẫn trầm ổn như cũ, dù sao ông ta cũng có trình độ sâu sắc kinh nghiệm phong phú, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía mà dễ dàng tin tưởng người ta, cũng không thể tin nổi việc tinh chủ kia.
Lúc lên tiếng cám ơn vẫn tiếp tục mờ mịt thử thăm dò.
“Đa tạ tiền bối đại nghĩa tương trợ, chúng ta cảm kích không thôi!”
“Nhưng mà nếu tiền bối thật sự là chủ nhân Vân tinh, chúng ta thật sự khó lòng tưởng tượng với tu vi của ngài, có sự tồn tại gì khiến ngài phải bế quan đến nay…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận